Người này cũng sẽ đến Lạc Dương, nhưng trước đây Bùi Oanh chưa từng nghe hắn tiết lộ nửa lời. Nàng cũng chỉ vừa mới biết chuyện này trên bàn ăn.
Bùi Oanh hỏi hắn:
“Ngài cớ sao lại đột ngột muốn đi Lạc Dương? Trầm Viên Đạo chiếm lấy đâu dễ dàng, ngài cứ thế mà rời đi, nhỡ có biến cố xảy ra thì làm thế nào?”
Hoắc Đình Sơn giọng điệu bình thản:
“Hoắc nhị đã trưởng thành, cứ mãi trốn sau lưng ta thì ra thể thống gì. Phải để hắn tự mình dẫn binh, tự mình quyết định, trải nghiệm thế nào mới là một tướng quân thực sự. Tôi luyện không thể quá câu nệ được mất, cho dù Trầm Viên Đạo có mất, ta cũng có cách giành lại.”
Bùi Oanh bất giác nghĩ tới loài điêu ưng trong tự nhiên.
Khi ưng con trưởng thành đến một mức nhất định, ưng mẹ sẽ dẫn chúng đến vách đá cheo leo, sau đó từng con một, đẩy chúng xuống dưới.
Có con ưng nhát gan, vì sợ hãi không thể dang rộng đôi cánh, bị rơi xuống mà mất mạng. Nhưng cũng có những con ưng can đảm, vỗ cánh bay lên, học được cách tung hoành giữa trời xanh.
Bùi Oanh quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Ánh mặt trời phủ lên gương mặt góc cạnh của hắn, nhưng lại chẳng khiến hắn thêm chút ấm áp nào, ngược lại trông càng lãnh đạm, xa cách.
Trong vai trò người phụ thân, hắn không hề do dự, cũng chẳng chút quyến luyến khi đẩy đứa con trai chưa tới tuổi đội mũ trưởng thành ra ngoài để rèn luyện.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn nghiêng đầu, vẻ mặt dịu đi đôi chút:
“Lần trước đến Lạc Dương quá vội vã, chưa kịp ngắm kỹ. Lần này ta sẽ đưa phu nhân dạo quanh Lạc Dương một phen, được không?”
Bùi Oanh trong thoáng chốc không biết nên nói gì, thậm chí có phần muốn né tránh ánh mắt kia, rõ ràng là ôn hòa, nhưng lại khiến nàng cảm thấy nóng rực đến mức quá đỗi.
“Ừm.” Nàng khẽ đáp một tiếng.
Sau khi quyết định đi Lạc Dương, Giả tiết phủ nhanh chóng vận hành, dồn toàn lực để thu xếp hành trang. Nhưng ngay khi mọi thứ sắp được chuẩn bị xong, bên ngoài phủ lại xuất hiện một vị khách đặc biệt.
Lý Cùng Kỳ đã đến cửa.
Sau một hồi trốn thoát khỏi hiểm cảnh, Lý Cùng Kỳ tóc tai rối bời, y phục dơ bẩn, vết thương trên người quấn dây băng cũ kỹ không biết đã bao nhiêu ngày chưa thay. Người ngoài nhìn vào chỉ tưởng hắn là một tên hành khất nơi đầu đường xó chợ.
Thế nhưng, tên "hành khất" này giờ lại được mời vào phủ Giả tiết, còn ngồi ở chính sảnh nơi dùng để tiếp khách quý.
Hoắc Đình Sơn ngồi trên thượng tọa, ánh mắt lướt qua dáng vẻ tiều tụy, gầy rộc của Lý Cùng Kỳ, khóe môi hơi nhếch lên, giọng như cố ý dò hỏi:
“Không biết Lý tướng quân đến tìm ta, là vì chuyện gì đây?”
Lý Cùng Kỳ nghe vậy, trong lòng uất nghẹn, suýt chút nữa phun ra máu.
Những gì xảy ra mấy ngày trước hằn sâu vào tâm trí y, dù mười năm sau, hẳn vẫn sẽ cảm thấy cơn ác mộng đó như mới xảy ra hôm qua.
Sau khi một mình trở về Giang Lăng, y liền nhập cung diện thánh, dâng sớ trình bày. Nhưng vừa rời khỏi cung, quay lại phủ, đêm đó phủ đệ của y đột nhiên bốc cháy.
Lửa bùng lên từ phòng ngủ chính. Trùng hợp thay, đêm đó, y lòng đầy tạp niệm, trằn trọc không yên, vừa nghĩ đến Hồng Bị và Tây Môn Cung phản bội mình, vừa nhớ lại cảnh báo cáo trong cung, cuối cùng lại quay cuồng với ký ức trận tập kích ban đêm.
Nằm không được, y đành đứng dậy vào thư phòng nghiên cứu cách đánh bại Hoắc Đình Sơn.
Không ngờ, giữa đêm khuya, phòng ngủ chính của y bốc cháy, thê tử bị xà nhà cháy rụi đè chết.
Dù trời mùa hạ hanh khô, nhưng nhìn dầu hỏa đổ tràn trong viện, Lý Cùng Kỳ làm sao không nhận ra có người cố tình phóng hỏa?
Có kẻ muốn lấy mạng hắn.
Y lập tức tra xét, lần theo manh mối phát hiện sự việc liên quan đến Hồng Bị. y không phải kẻ nhẫn nhịn, liền cầm kiếm định tìm Hồng Bị tính sổ, nào ngờ trên đường đi lại bị triệu vào cung.
Chiêu Nguyên Đế – người từng là thượng cấp của y – nghe hắn y báo xong, chỉ nhấc cao đánh khẽ, biến chuyện lớn thành nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, y đã hiểu, người thượng cấp này không còn tín nhiệm y nữa, thậm chí vụ phóng hỏa lần này có lẽ còn được ngầm cho phép.
Y bí mật cử tâm phúc đưa lão mẫu và tiểu nhi tử rời đi, bản thân cũng định bỏ trốn, nhưng gặp phải sự ngăn cản quyết liệt.
Hầu như toàn bộ thành Giang Lăng đều xuất quân truy bắt y. Y mất đi mấy người tâm phúc mới có thể phá vòng vây, m.á.u chảy thành sông, thoát ra ngoài. Khi thoát khỏi Giang Lăng, Y đột nhiên cảm thấy vô định.
Đi về phía tây, đến Ích Châu?
Nhưng Ngụy Ích Châu và Tòng Lục Kỳ không hợp, không lâu trước đó y đã c.h.é.m c.h.ế.t Đô đốc Ích Châu – Mục Thiên Thu. Hiện tại đến đó chẳng khác nào tự đ.â.m đầu vào chỗ chết.
Đi về phía bắc, tới Ung Châu?
Ung Châu và Ích Châu kết minh, đã hợp quân thành liên minh. Hơn nữa, quân Ung Châu xét cho cùng vẫn là quân triều đình. Một võ tướng từng gia nhập “tân đế” như y mà chạy sang phía triều đình, nghĩ thôi cũng biết chẳng có kết cục tốt đẹp.
Đi về phía đông, tìm Lôi Dự Châu – Lôi Thành Song?
Có lẽ Dự Châu quá xa, đến được đó cũng đã c.h.ế.t giữa Trầm Viên Đạo rồi.
Đúng vậy, Trầm Viên Đạo.
Suốt đường từ Giang Lăng đến đây, trong đầu y không ngừng hiện lên Trầm Viên Đạo, như có một giọng nói bảo rằng hắn phải đến nơi đó.
Thế là y vượt qua tầng tầng lớp lớp binh lính truy bắt, né tránh các thành trấn, ngày đêm gấp rút tới Trầm Viên Đạo, rồi xuất hiện trước phủ Giả tiết.
Y báo danh, nói muốn gặp Hoắc U Châu. Nghĩ rằng với dáng vẻ thảm hại hiện giờ, binh lính canh cửa sẽ xem y như kẻ ăn mày tìm bữa ăn miễn phí mà đuổi đi. Y thậm chí đã chuẩn bị làm ầm lên, đánh ngã vài người để chứng minh thực lực.
Nhưng kỳ lạ thay, binh lính không chỉ không đuổi y mà còn dẫn vào phủ, đưa đến chính sảnh, như thể đã nhận được chỉ thị từ trước.
Ở chính sảnh, y không đợi lâu, Hoắc Đình Sơn xuất hiện.
Nghe Hoắc Đình Sơn hỏi lý do tới đây, tay Lý Cùng Kỳ vô thức siết c.h.ặ.t thành nắm đấm. Nhưng ngẫm lại, lời này dù có chút giễu cợt, song lại không chứa ác ý, tay y dần buông lỏng.
“Trước kia ngài từng nói muốn ta quy thuận quân U Châu. Lần này ta đến, chính là vì điều đó.” Lý Cùng Kỳ nhìn thẳng Hoắc Đình Sơn.
Hoắc Đình Sơn gật đầu:
“Được.”
Lý Cùng Kỳ ngẩn ra.
Hắn đồng ý nhanh như vậy, chẳng hỏi gì thêm sao?
Hoắc Đình Sơn gọi lính canh, bảo đi mời Phùng Ngọc Trúc đến. Sau đó quay sang Lý Cùng Kỳ nói:
“Ngày mai ta sẽ khởi hành đi Lạc Dương. Ngươi đi cùng ta.”
Lý Cùng Kỳ cau mày, Hoắc Đình Sơn không hỏi, y lại không nhịn được mà lên tiếng trước:
“Hoắc U Châu, ngài không muốn hỏi vì sao ta đột nhiên đến đầu quân sao?”
Hoắc Đình Sơn từ đầu đến chân quan sát y, nở nụ cười ý vị thâm sâu:
“Ta nghĩ bộ dạng hiện giờ của ngươi cũng đủ chứng minh rằng ngươi không thể ở lại Giang Lăng. Tòng Lục Kỳ không dung nổi ngươi, chẳng phải vậy sao?”
Lý Cùng Kỳ nghẹn họng, đáp lời:
“…Đúng vậy.”
“Vậy là được rồi.” Hoắc Đình Sơn có người nằm vùng trong bóng tối tại Giang Lăng. Tin tức về việc Giang Lăng truy nã toàn diện Lý Cùng Kỳ, hắn đã sớm nắm rõ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]