Người này cũng sẽ đến Lạc Dương, nhưng trước đây Bùi Oanh chưa từng nghe hắn tiết lộ nửa lời. Nàng cũng chỉ vừa mới biết chuyện này trên bàn ăn.
Bùi Oanh hỏi hắn:
“Ngài cớ sao lại đột ngột muốn đi Lạc Dương? Trầm Viên Đạo chiếm lấy đâu dễ dàng, ngài cứ thế mà rời đi, nhỡ có biến cố xảy ra thì làm thế nào?”
Hoắc Đình Sơn giọng điệu bình thản:
“Hoắc nhị đã trưởng thành, cứ mãi trốn sau lưng ta thì ra thể thống gì. Phải để hắn tự mình dẫn binh, tự mình quyết định, trải nghiệm thế nào mới là một tướng quân thực sự. Tôi luyện không thể quá câu nệ được mất, cho dù Trầm Viên Đạo có mất, ta cũng có cách giành lại.”
Bùi Oanh bất giác nghĩ tới loài điêu ưng trong tự nhiên.
Khi ưng con trưởng thành đến một mức nhất định, ưng mẹ sẽ dẫn chúng đến vách đá cheo leo, sau đó từng con một, đẩy chúng xuống dưới.
Có con ưng nhát gan, vì sợ hãi không thể dang rộng đôi cánh, bị rơi xuống mà mất mạng. Nhưng cũng có những con ưng can đảm, vỗ cánh bay lên, học được cách tung hoành giữa trời xanh.
Bùi Oanh quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Ánh mặt trời phủ lên gương mặt góc cạnh của hắn, nhưng lại chẳng khiến hắn thêm chút ấm áp nào, ngược lại trông càng lãnh đạm, xa cách.
Trong vai trò người phụ thân, hắn không hề do dự, cũng chẳng chút quyến luyến khi đẩy đứa con trai chưa tới tuổi đội mũ trưởng thành ra ngoài để rèn luyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3737974/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.