Trong gian nội thất của thư phòng có đặt một chiếc tháp nhỏ, để chủ nhân tạm nghỉ ngơi. Phủ Giả tiết của Phương Cương quả nhiên hoa lệ, tiểu tháp trong thư phòng cũng không ngoại lệ, so với nhà thường thì lớn hơn không ít.
Nhưng dù lớn cách mấy, thì nó vẫn chỉ là một chiếc tiểu tháp dành cho một người, giờ hai người cùng nằm, tự nhiên trở nên chật chội.
Bùi Oanh bị ép đến sát tường, một bên áp vào tường, bên kia áp sát hắn. Nàng bất mãn nói:
“Đây chính là cái mà ngài gọi là dẫn ta đi xem? Trong mộng cái gì cũng có phải không?”
Hoắc Đình Sơn khẽ cười:
“Sao lại không tính chứ?”
Bùi Oanh: “…”
Tiểu tháp vốn không rộng, Hoắc Đình Sơn liền kéo nửa người nàng ôm vào lòng, như thường lệ nửa ôm lấy nàng.
Không bao lâu, Bùi Oanh liền kháng nghị:
“Ngài dịch ra một chút, nóng quá.”
Hắn lười biếng đáp:
“Dịch không được, tháp chỉ có nhiêu đây thôi.”
Bùi Oanh im lặng một hồi, đột nhiên thông suốt vài chuyện, trong bóng tối mở to mắt nhìn hắn:
“Vậy là không có quân tình khẩn cấp nào, ngài đến thư phòng thuần túy là để ngủ sao?”
Trong bóng tối, nàng nghe hắn ừ một tiếng, rồi chẳng còn gì nữa.
Bùi Oanh không nói nên lời.
Nhưng nhịp điệu một khi bị phá vỡ, sợi dây căng thẳng trong lòng buông lỏng, Bùi Oanh chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, rất nhanh đã bị mệt mỏi cuốn lấy, đến mức mí mắt cũng không mở nổi.
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3737973/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.