"Ta ở Giang Lăng, nhà cửa bị người phóng hỏa, thê tử ta c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn. Sau việc ấy, ta muốn đi tìm kẻ phóng hỏa để báo thù, nhưng chưa kịp làm gì đã bị triệu vào cung. Hắn biến chuyện lớn thành nhỏ, buộc ta nhẫn nhịn bỏ qua."
Ban đầu, Lý Cùng Kỳ rất phẫn nộ. Nào ngờ sau khi nói xong, Y phát hiện ánh mắt Hoắc Đình Sơn nhìn mình có chút thay đổi.
Nếu như trước đó chỉ đơn giản là giễu cợt, thì nay ánh nhìn ấy đã trở thành khinh bỉ:
"Bị người g.i.ế.t thê, hắn bảo ngươi biến chuyện lớn thành nhỏ, ngươi lại nhịn được, thật đúng là hèn nhát."
Lý Cùng Kỳ hạ giọng:
"Nhưng lúc ấy xung quanh điện có nhiều thị vệ, ta lại đã buông kiếm bước vào, trên người không có binh khí, thêm thương tích, không thắng nổi hắn."
Hoắc Đình Sơn chẳng buồn đáp lời.
Bầu không khí trong sảnh đường nhất thời đọng lại.
Chưa được bao lâu, Phùng Ngọc Trúc đeo hòm thuốc vội vàng đến. Hoắc Đình Sơn mở miệng:
"Văn Thừa, ngươi xem thương thế cho hắn."
Phùng Ngọc Trúc nhìn Lý Cùng Kỳ, mí mắt hơi giật.
Đây là lần đầu hắn ta gặp một vị khách nhếch nhác đến vậy. Dù còn chưa đến gần, hắn ta đã thoáng ngửi được mùi khó chịu, không biết đã bao lâu không tắm rửa.
Tuy vậy, đã quen đối mặt với phong ba, Phùng Ngọc Trúc không biểu lộ chút gì. Hắn ta bảo Lý Cùng Kỳ cởi áo ra để kiểm tra vết thương.
Khi áo vừa cởi, sắc mặt Phùng Ngọc Trúc liền thay đổi đôi chút:
"Vết thương đã bắt đầu hoại tử."
Không chỉ có t.hịt hoại tử, mà còn bốc ra mùi thối rữa khó chịu. Thực ra cũng chẳng thể trách Lý Cùng Kỳ. Trên đường chạy trốn, y thường xuyên bữa đói bữa no, ăn đủ đã là tốt, nào còn hơi sức lo chuyện vệ sinh cá nhân.
Hoắc Đình Sơn giọng điệu nhạt nhẽo:
"Kẻ này hiện không tính là binh sĩ U Châu của ta. Văn Thừa, ngươi cần cắt thì cắt, cần khâu thì khâu, chỉ cần giữ được một hơi thở, dùng thuốc mạnh cũng không sao, chẳng cần nương tay."
Chân mày Lý Cùng Kỳ khẽ giật.
Phùng Ngọc Trúc lại hiểu rõ ý tứ.
Hiện không tính là binh sĩ U Châu, nhưng qua được lần này thì sẽ là. Thân phận kẻ này không đơn giản, hắn ta phải dốc toàn lực cứu chữa.
Không dám chậm trễ một khắc, Phùng Ngọc Trúc bắt đầu xử lý vết thương cho Lý Cùng Kỳ, bước đầu tiên là dùng nước muối sinh lý rửa sạch vết thương.
---
Lúc trước, Bùi Oanh đang thu dọn hành lý, chợt nghe Hoa Đại Giang đến báo rằng có người đến, kẻ đó tên là Lý Cùng Kỳ. Sau đó, Hoắc Đình Sơn vốn đang ở trong phòng cùng nàng, lại đi tiếp khách.
Hoắc Đình Sơn rời đi, Bùi Oanh đứng trong phòng một lát, chợt nhận ra tại sao cái tên "Lý Cùng Kỳ" này lại khiến nàng có cảm giác quen thuộc.
Trước kia, Hoắc Đình Sơn từng nhắc đến việc thu được một cây thương xà mâu sắt, còn nói qua về tên của chủ nhân trước đó – chính là Lý Cùng Kỳ.
Đối phương chẳng phải người Kinh Châu hay sao? Bị tịch thu vũ khí chưa lâu, nay lại đến cửa?
Có thể khiến vệ binh cho vào, hẳn không phải kẻ địch nhỉ.
Bùi Oanh lòng đầy tò mò, cũng muốn biết những binh khí như thương xà mâu, phía đối phương còn bao nhiêu. Nàng định lén nhìn một chút, rồi nhờ vệ binh chuyển lời cho Hoắc Đình Sơn.
Kết quả, nàng vừa đến hành lang bên cạnh chính sảnh, chưa kịp vòng qua đã gặp một binh sĩ U Châu đang xách hai bình nước muối sinh lý. Đối phương khẽ cúi chào nàng.
“Đây là dùng hay tặng vậy?” Bùi Oanh hỏi.
Vệ binh đáp: “Dùng ạ. Phùng y quan đang xử lý vết thương cho hắn.”
“Phu nhân.” Nghe động tĩnh, Hoắc Đình Sơn bước ra.
Nhân vật chính xuất hiện, Bùi Oanh liền hỏi thẳng: “Giờ tình hình thế nào? Đối phương đến đầu hàng sao?”
Nếu không, tài nguyên của quân U Châu khó mà dùng cho người ngoài.
Hoắc Đình Sơn cười: “Phu nhân quả nhiên thông tuệ, mãnh thú đã tự biết quay về chuồng.”
Bùi Oanh nhớ đến lời hắn từng nói về thuần thú, liền bừng tỉnh đại ngộ. Lý Cùng Kỳ, Cùng Kỳ – một trong tứ hung thần thoại thượng cổ, quả thực là mãnh thú.
“Vết thương bên hông khá nghiêm trọng, ta cần cắt bỏ phần hoại tử. Ngươi phải nhẫn nhịn một chút, đừng động đậy lung tung.” Từ bên trong, nàng nghe tiếng Phùng Ngọc Trúc nói.
“Cứ làm đi.” Một giọng nói trầm đục như tiếng sấm vang lên.
Bùi Oanh lại nhớ đến chuyện khác, hỏi Hoắc Đình Sơn: “Ngươi từng nói, nếu vết thương có t.hịt thối, phải cắt bỏ hoặc để giòi ăn sạch. Vậy khi cắt t.hịt thối, là cắt sống à?”
Người đàn ông nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Không cắt sống, chẳng lẽ cắt chết?”
Bùi Oanh: “…”
Nàng phát hiện hắn quả thật có chút hài hước đen tối.
“Dĩ nhiên không phải cắt chết. Ý ta là trước khi cắt, nên cho bệnh nhân dùng thứ gì đó để họ không cảm giác đau đớn, tránh họ không nhịn được mà giãy giụa, ảnh hưởng đến công việc của y giả.” Bùi Oanh giải thích.
Hoắc Đình Sơn đáp: “Chúng ta hiện không có loại ‘thứ đó’. Nhịn được thì chịu đựng, không nhịn được thì trói lại hoặc đánh ngất.”
Bùi Oanh: “…” Rất tốt, đúng là đơn giản thô bạo.
Thấy nét mặt nàng có vẻ khó nói, Hoắc Đình Sơn hỏi: “Ở chỗ phu nhân, trước khi cắt t.hịt thối, sẽ dùng thứ gì?”
Chưa đợi Bùi Oanh trả lời, bên trong chính sảnh đã có tiếng nói vọng ra: “Ta đây làm bệnh nhân còn chẳng lo, ngươi làm y quan lại cứ nhăn mày nhíu mặt, sợ cái gì chứ! Nói thật, ngươi định khâu ta như khâu y phục à?”
Bùi Oanh liếc nhìn về phía chính sảnh rồi nói: “Sẽ dùng ma dược trước. Khi ma dược phát huy tác dụng, dù có mổ bụng, cắt ruột hay khâu vết thương, bệnh nhân cũng không cảm thấy gì. Họ như chìm vào giấc ngủ, không còn sức lực lải nhải với y giả.”
Không biết câu nào chạm vào nụ cười của Hoắc Đình Sơn, hắn khẽ cười trầm, nói: “Gặp những kẻ lắm lời đúng là phiền thật.”
Cười xong, hắn lại hỏi: “Thứ gọi là ‘ma dược’ trong lời phu nhân, làm thế nào chế được?”
“Ở chỗ ta, cách làm rất phức tạp, nơi này không có điều kiện.” Bùi Oanh lại nhìn về phía chính sảnh, nói thêm: “Nhưng có một loại thuốc có lẽ nơi này có thể làm được. Ta lát nữa sẽ nói với Phùng y quan.”
Trong y học cổ đại Trung Quốc, ma dược xuất hiện sớm nhất vào thời Đông Hán, do Hoa Đà phát minh, gọi là Ma Phí Tán. Nghe nói chỉ cần uống Ma Phí Tán với rượu, bệnh nhân sẽ mê say, không còn cảm giác đau đớn.
Nhưng phương thuốc Ma Phí Tán sau đó thất truyền. Người đời sau tìm tòi, chỉ đoán được có thể có nguyên liệu như hoa Mạn Đà La.
Nghe lời Bùi Oanh nói, Hoắc Đình Sơn như suy tư điều gì.
Họ vốn định ngày mai lên đường đi Lạc Dương, nhưng vì Lý Cùng Kỳ đến cửa mà hành trình thay đổi, lùi lại hai ngày.
Thoáng chốc đã qua hai ngày, cả nhà dùng xong bữa sáng, chuẩn bị khởi hành.
Hoắc Tri Chương từng bước nhỏ theo sát song thân, tiễn họ đến tận sân nơi xe ngựa đỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]