Hiệu suất quá thấp, urê chỉ là một phần rất nhỏ trong nước tiểu, chiếm khoảng 2%, hơn nữa khi đun nóng, urê cũng không hoàn toàn chuyển hóa thành khí amoniac.
Bùi Oanh chìm vào trầm tư.
Khi Hoắc Đình Sơn trở về vào buổi trưa, hắn liền trông thấy nàng ngồi đờ đẫn bên án kỷ, hồi lâu chẳng động đậy. Hắn không khỏi nhướng mày dài, cất giọng trêu chọc:
"Đang học tăng nhân tọa thiền sao? Đừng học nữa, nàng đã có phu quân, mà phu quân lại trường thọ như nàng, phu nhân định sẵn không vào được cửa Phật rồi."
Bùi Oanh chỉ liếc hắn một cái rồi không thèm đáp lời, tiếp tục nhìn quyển sổ nhỏ trên án kỷ.
Hoắc Đình Sơn ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt cũng hướng đến quyển sổ, nhưng thấy bên trong không có lấy một chữ, chỉ toàn là những ký hiệu ngoằn ngoèo. Hắn hỏi:
"Đây là văn tự của nơi phu nhân từng ở sao?"
"Không phải, đây là phương trình hóa học." Bùi Oanh đáp.
Hoắc Đình Sơn lập tức tỏ vẻ hứng thú. Hắn luôn tò mò về thời đại của nàng:
"Cái gì là phương trình hóa học?"
Bùi Oanh: "…" Đây thật sự làm khó nàng.
"Ngươi có thể hiểu nó như quá trình biến đổi của vật chất, giống như ngươi hành quân đánh trận, từ một thành đến một thành khác, chính là tuyến đường ngươi đi qua." Bùi Oanh cân nhắc giải thích.
Hoắc Đình Sơn gật đầu, chỉ vào công thức hóa học của amoniac, hỏi tiếp:
"Phu nhân, ký hiệu đơn lẻ này lại đại diện cho cái gì?"
"Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3737031/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.