🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Rất có thể, những hiệu úy ở Dự Châu bị g.i.ế.t lúc ấy, có lẽ đều là cánh tay đắc lực của Lôi Dự Châu.

Trần Thế Xương nói: “Tên Lý Cùng Kỳ này quả thật có chút lai lịch. Không biết hắn và Hùng Mậu đơn đả độc đấu, rốt cuộc ai thắng ai bại.”

Hoắc Đình Sơn gõ ngón tay lên án kỷ, chậm rãi nói: “Bất kể thắng bại, giờ đây Thống lĩnh quân Ích Châu đã bị chém, quân Ích Châu như rắn mất đầu, không còn khí thế. Quân Ung Châu chỉ có bảy vạn, lại từng chịu bại trận, sĩ khí suy sụp. Nếu Chu Viêm Vũ vẫn có thể giành được Hoài Cổ Quan, thì trước kia đã chẳng đến mức vô danh như vậy.”

Chỉ có thể tóm trong một câu, Hoài Cổ Quan xem như hết hy vọng.

Công Tôn Lương bấy giờ nói: “Chủ công, ngài hai lần từ chối lời mời liên minh của Tòng Lục Kỳ, lại còn c.h.é.m sứ giả của hắn, chỉ e đối phương sẽ vì thế mà ghi hận. Có câu tiên lễ hậu binh, giờ đây chiến sự Hoài Cổ Quan đại cục đã định, e rằng Lý Cùng Kỳ sẽ bị điều đến Trầm Viên Đạo.”

“Hắn đến thì cứ đến. Ta cũng muốn xem thử con mãnh thú Cùng Kỳ này lợi hại đến mức nào.” Hoắc Đình Sơn không chút để tâm.

Sứ giả từ Kinh Châu đúng là do hắn chém, đến bao nhiêu c.h.é.m bấy nhiêu. Tòng Lục Kỳ ngay cả kế sách dịch bệnh, loại thủ đoạn vô sỉ, tàn nhẫn và độc ác như vậy mà cũng nghĩ ra, thì dù hắn đầu thai mười tám lần cũng chẳng phải người cùng đường với Hoắc Đình Sơn.

Hoắc Đình Sơn bắt đầu phân chia nhiệm vụ: “Nếu đối phương xuất binh, cũng chỉ trong mấy ngày tới. Sa Anh, ngày mai ngươi dẫn binh ra ngoài, chiếm lấy huyện Linh Ôn ở phía Tây, coi đó là tuyến phòng thủ đầu tiên.”

Từng nhiệm vụ được giao xuống, hôm nay cuộc nghị sự kết thúc.

Khi mọi người lần lượt rời khỏi thư phòng, Trần Nguyên lấy ra từ trong lòng một quyển danh sách nhỏ: “Đại tướng quân, đây là danh sách thương vong của Hắc Giáp Kỵ kể từ khi nam chinh Kinh Châu. Trong lần xuất trận này, Hắc Giáp Kỵ bị thương ba mươi người, Lư Tử Long, Hàn Nguyên và Hứa Hóa...”

Trần Nguyên kể gần mười cái tên: “Tổng cộng tám người hy sinh. Theo ghi nhận của các Thập trưởng, địch quân có hơn sáu trăm người, bị g.i.ế.t ít nhất một nửa.”

Hắc Giáp Kỵ là đội quân tinh nhuệ mà Đại tướng quân hao tâm tổn sức gây dựng, lấy một địch hai là chuyện thường. Nhưng tinh nhuệ không có nghĩa là bất bại, cũng không tránh khỏi thương vong.

Hoắc Đình Sơn cầm lấy quyển danh sách lật xem.

Danh sách không dày, nhưng cũng có mấy trang. Phần đầu ghi lại những Hắc Giáp Kỵ bị trọng thương trong chuyến đi, thông tin từ số hiệu đội, quê quán, thời gian nhập ngũ đến chức vị đảm nhiệm.

Phần sau là danh sách tử sĩ, viết theo cùng tiêu chuẩn. Từ khi nam chinh đến nay, hai nghìn quân Hắc Giáp Kỵ tử trận chưa đến năm mươi, không quá một phần bốn mươi.

Hoắc Đình Sơn lật từng trang, xem rất cẩn thận, rồi nói: “Chép lại một bản danh sách tử sĩ, sai người đưa về U Châu trước. Tiền tuất của những người đã hy sinh phải phát ngay. Những gia đình không còn trai tráng, tiền tuất tăng gấp đôi... không, gấp ba lần. Như trước đây, báo cho Huyện lệnh hoặc Đình trưởng địa phương, đặc biệt chiếu cố gia quyến tử sĩ, không được để bọn vô lại ức hiếp.”



U Châu nay đã không còn là U Châu thâm hụt ngân sách trước kia, giờ đây U Châu rất giàu có, tuyệt đối không được bạc đãi những binh sĩ liều mạng vì hắn.

Hoắc Đình Sơn lại giao thêm nhiệm vụ cho Trần Nguyên: “Lỗ hổng trong Hắc Giáp Kỵ, ngươi chọn người bổ sung vào.”

Trần Nguyên đáp: “Tuân mệnh.”

Sau khi bẩm báo xong, lẽ ra Trần Nguyên nên lui ra, nhưng Hoắc Đình Sơn lại bảo:

"Vội gì chứ, ngồi xuống nói chuyện đi. Nói xem mấy ngày tiểu thư mất tích, ngươi và nàng tiến triển thế nào rồi?"

Trần Nguyên thở dài, lúng túng: "Đại Tướng quân..."

"Vừa rồi nói năng đâu ra đấy, giờ chỉ hỏi vài chuyện nhỏ lại ngập ngừng thế này." Hoắc Đình Sơn hừ lạnh, ánh mắt đầy vẻ soi xét, nhìn đâu cũng thấy không thuận mắt. "Ngươi, tiểu tử này, có phải đã làm điều gì khuất tất không?"

Trước đây, hắn thấy Trần Nguyên cũng không tệ, tính cách trầm ổn, ít lời mà hiệu quả, không phiền phức. Nhưng giờ nhìn lại, cái kiểu ba búa không ra được một chữ, đến lúc cần nói lại lề mề như thế, chẳng có chút khí khái nam nhân nào.

Trần Nguyên nghiêm mặt: "Thuộc hạ không dám mạo phạm tiểu thư."

Hoắc Đình Sơn nghiêng đầu, cười nhạt: "Không dám? Vậy là ngươi đã từng nghĩ đến rồi."

Trần Nguyên: "…"

"Ngươi tìm thấy tiểu thư khi nào? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?" Hoắc Đình Sơn hỏi, rõ ràng mang theo nhiệm vụ.

Người giao nhiệm vụ: Chính là phu nhân nhà hắn.

Nữ nhi trở về, họ đã hỏi qua tình hình mấy ngày đó, nhưng có lẽ không muốn phụ mẫu lo lắng, nha đầu chỉ đáp qua loa rằng "sau khi chạy trốn đã gặp được Trần Nguyên," rồi không nói gì thêm.

Đêm qua, phu nhân trằn trọc không ngủ, cuối cùng giao cho hắn nhiệm vụ thăm dò. Chuyện nhỏ nhặt, Hoắc Đình Sơn nhanh chóng nhận lời.

Trần Nguyên im lặng một lát, sau đó tóm gọn kể lại mọi chuyện trong những ngày đó.

Bọn họ rời khỏi ngôi làng nhỏ, chạy xuống phía Nam để tránh truy binh. Những ngày đó không dám vào thành, chỉ nghỉ lại ở những nơi hoang dã, chờ cắt đuôi kẻ đuổi theo mới quay trở lại Trầm Viên Đạo.



Nghe xong, Hoắc Đình Sơn xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, lời nói đầy hàm ý:

"Nữ nhi ta, không thể gả cho một Trung Hộ quân nhỏ nhoi."

Trần Nguyên cúi đầu: "Thuộc hạ hiểu."

Hoắc Đình Sơn thấy nói nhiêu đó là đủ, liền đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Trần gia là một trong những gia tộc phụ thuộc vào Hoắc gia. Từ năm mười bảy tuổi, Trần Nguyên đã cống hiến sức mình cho quân đội U Châu.

Từ góc độ của người bề trên, đây là chuyện hiển nhiên, cũng là bổn phận của họ. Nếu không có Hoắc gia, nếu không có sự nâng đỡ và bồi dưỡng không ngừng trong những năm qua, Trần gia làm sao có được địa vị như ngày nay?

---

Sau khi con gái trở về, Bùi Oanh cuối cùng cũng an tâm, bắt đầu có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.

Ví dụ như làm thủy tinh.

Nguyên liệu chính để làm thủy tinh bao gồm cát thạch anh, soda (natri cacbonat),và đá vôi. Soda có thể lấy từ các mỏ tự nhiên hoặc sản xuất nhân tạo.

Mỏ soda tự nhiên ở Trung Quốc chủ yếu tập trung ở Hà Nam và Nội Mông, trong đó số lượng lớn nhất nằm ở Nội Mông. Hà Nam chính là vùng đất Dự Châu thời cổ, còn Nội Mông thuộc các khu vực như U Châu, Tịnh Châu và Lương Châu.

Hà Nam thì gần, nhưng đáng tiếc Dự Châu hiện nay không thuộc quyền kiểm soát của họ, không thể lén lút lấy soda. Nội Mông thì có, nhưng họ đã di chuyển xuống phía Nam, khoảng cách quá xa.

Sau khi cân nhắc, Bùi Oanh quyết định tự sản xuất soda.

Nàng chọn phương pháp soda amoniac, vì nguyên liệu chính đơn giản, chỉ cần đá vôi, muối thô và khí amoniac, không phức tạp như phương pháp liên hợp cần phải tổng hợp amoniac.

Bùi Oanh nhìn vào cuốn sổ tay nhỏ, ánh mắt dừng lại ở dòng ghi phương trình hóa học, đặc biệt chú ý đến khí amoniac.

Trong nước tiểu của con người có chứa urê, mà urê có thành phần amoniac. Khi đun nóng nước tiểu, có thể thu được khí amoniac.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.