🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi nhắc đến Trần Nguyên, Bùi Oanh vội hỏi hắn về tình hình trước đó: "Trần Nguyên nói thế nào, mấy ngày đó đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Đình Sơn không làm nàng phải chờ đợi, thuật lại mọi chuyện một cách trung thực.

Bùi Oanh nghe xong liền trầm mặc. Lời kể của đối phương không có gì khác thường, cũng không hề mạo phạm, nhưng nàng hiểu rõ, có những cảm xúc có thể thay đổi khi đứng trước ranh giới sinh tử. Nàng thở dài: "Trần Nguyên là người tốt, nhưng mười năm trôi qua, Linh Nhi ba mươi lăm tuổi, còn hắn đã bốn mươi lăm. Haizz, bây giờ nhắc chuyện hôn nhân còn quá sớm, đành phải sau này xem xét thêm thôi."

Hoắc Đình Sơn nhếch khóe môi: "Mười tuổi thì quả là hơi lớn, nhưng lớn hơn bốn tuổi lại vừa đủ đẹp."

Bùi Oanh: "…"

---

Một con khoái mã từ phía tây của Trầm Viên Đạo phi nước đại lao thẳng vào thành, rồi nhanh chóng tiến đến phủ Giả tiết.

Thám mã trở về, trực tiếp vào thư phòng: "Báo cáo Đại tướng quân, huyện Linh Ôn bị tập kích, Lý Cùng Kỳ đến cửa khiêu chiến. Đô thống Sa đích thân ra nghênh địch, sau vài hiệp giao đấu đã bị đ.â.m ngã khỏi ngựa."

Mọi người trong thư phòng không khỏi kinh hãi.

Chỉ sau vài hiệp, Sa Anh đã bị đ.â.m ngã ngựa? Hung thú Cùng Kỳ này quả thực quá đáng sợ.

"Tình hình của Sa Anh thế nào?" Hoắc Đình Sơn hỏi thăm an nguy của thuộc hạ.

Người lính đáp: "Khi ấy, Khâu tiên sinh có mặt tại hiện trường, nhanh chóng chỉ huy các bách phu trưởng của Hắc Giáp Kỵ hợp lực cầm chân Lý Cùng Kỳ, cứu được Sa Đô thống trở về."

Nghe nói người đã được giữ được mạng sống, mọi người trong thư phòng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Lý Cùng Kỳ này xem ra còn lợi hại hơn cả lời đồn."

Công Tôn Lương nghiêm mặt nói: "Quân Kinh Châu từ cửa ải nguy hiểm tiến đến, hiểm trở tự nhiên cũng không cản nổi bọn chúng. Nếu Linh Ôn thất thủ, tiếp theo sẽ là Trầm Viên Đạo. Chủ công, phải mau chóng xuất binh ngăn cản Lý Cùng Kỳ, bằng không để hắn chiếm lại Trầm Viên Đạo, việc tái chiếm về sau sẽ vô cùng khó khăn."

Hoắc Đình Sơn cũng hiểu rõ điều này, liền bảo người lính báo tin: "Lập tức phái Hùng Mậu đến huyện Linh Ôn."

Có những người mạnh mẽ dũng mãnh, trên chiến trường tựa hổ sói, nhưng lại thiếu khả năng lãnh đạo và tầm nhìn chiến lược. Những người như vậy thích hợp làm tiên phong, nhưng không thể giao trọng trách làm đại tướng cầm binh.

Người lính nhận lệnh rời đi.

Sau khi thám mã rời khỏi, thư phòng tiếp tục nghị sự. Nhưng chưa đầy một canh giờ sau, thám mã lại vội vã quay về.



"Đại tướng quân, Hùng Giáo úy đã bại trận."

Thư phòng lập tức xôn xao.

"Hùng Mậu cũng bại? Chuyện này liệu có điều gì uẩn khúc?"

"Hắn còn giữ được mạng không?" Có người lo lắng hỏi.

Thám mã đáp: "Mạng vẫn còn, nhưng vai và cánh tay bị thương khá nặng."

Hoắc Đình Sơn nhướng mày, từ trên ghế đứng dậy: "Lý Cùng Kỳ này quả thật thú vị. Để ta tự mình đi gặp hắn."

Trần Thế Xương nét mặt lo lắng, vội khuyên:

"Chủ công, Lý Cùng Kỳ liên tiếp đánh bại hai vị dũng tướng của ta, giờ đây nhuệ khí đang dâng cao. Thuộc hạ nghĩ rằng nên tránh mũi nhọn của hắn thì hơn."

"Tránh vào lúc này là bất lợi, chỉ tổ khiến sĩ khí địch quân thêm hưng phấn." Hoắc Đình Sơn vừa nói vừa bước ra ngoài. "Hơn nữa, chỉ cần quân ta còn ở Kinh Châu một ngày, tên Lý Cùng Kỳ đó không thể nào tránh mặt được."

Hắn rời khỏi phủ Giả tiết, cưỡi ngựa Ô Dạ rời thành, thúc ngựa phi nước đại, đội kỵ binh giương cao bụi cát trên đường.

Khoảng cách giữa huyện Linh Ôn và Trầm Viên Đạo không xa, lại thêm Ô Dạ là thiên lý mã hạng nhất, chẳng bao lâu, thành trì Linh Ôn đã hiện ra trước mắt.

Quân Kinh Châu tấn công, bốn cổng thành vốn dĩ luôn mở đã bị đóng chặt. Đám lính gác trên tường thành thị lực tốt, từ xa đã trông thấy một kỵ binh phi nhanh mà đến, ngựa đen như dải mây đen xẹt qua, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

"Là Đại tướng quân! Mau mở cổng thành." Đội trưởng vệ binh vội vàng hô lớn.

Cánh cổng không mấy dày nặng phát ra tiếng "kẹt" rồi từ từ mở ra.

Hoắc Đình Sơn thúc ngựa tiến vào, băng qua cổng Đông, chạy thẳng một đường qua phố xá đến tận cổng Tây.

Tại cổng thành Tây, đám người tụ tập đông đúc. Phùng Ngọc Trúc dẫn theo hơn chục y quan đang xử lý vết thương cho Hùng Mậu, Sa Anh cùng các binh sĩ khác.

Những chiếc bình nhỏ được dùng để rót ra "nước sạch", nước này được đổ lên vết thương để rửa sạch. Nhìn dòng nước chảy ào ào, sắc mặt Hùng Mậu càng thêm tái nhợt, không rõ là đau đớn do vết thương, hay đau lòng vì sự quý giá của nước.

"Đại tướng quân tới!" Không rõ ai nói lớn một câu.



Sa Anh và Hùng Mậu đang ngồi bệt trên đất đồng loạt quay đầu, rồi lập tức mang vẻ mặt hổ thẹn muốn đứng dậy.

"Đừng động đậy." Phùng Ngọc Trúc nghiêm giọng quát: "Nước muối sinh lý do chủ mẫu điều chế ra rất quý giá, đừng có mà lãng phí."

Ở thời đại này, muối không phải là thứ rẻ rúng. Thuế muối là nguồn thu quan trọng của quốc khố, không ngoa khi nói rằng muối đôi khi còn có thể dùng làm tiền tệ.

Không chỉ có muối, từ khi biết nước này không phải nước bình thường mà là nước cất, được điều chế bằng cách tương tự việc chưng cất rượu, Phùng Ngọc Trúc đã gần như coi nó ngang hàng với rượu ngon.

Rượu thượng hạng của chủ mẫu Bùi Thị bán tại Trường An giá hai mươi lượng một bình, thì bình nước cất này dù gì cũng đáng giá mười lăm mười sáu lượng.

Một con bò cày chỉ đáng hai lượng bạc, vậy một bình nước cất này tương đương bảy tám con bò, là gia tài mà một gia đình bình dân dành dụm cả đời mới có thể có được.

Bị Phùng Ngọc Trúc quát như vậy, không chỉ Hùng Mậu mà cả Sa Anh ngồi bên cạnh cũng trở nên ngoan ngoãn, cả hai yên lặng ngồi xếp bằng dưới cổng thành, mỗi người một vết thương được băng bó bằng vải thô, trông chẳng khác gì bị người ta bắt nạt đến thê thảm.

"Chỉ một Lý Cùng Kỳ mà khiến các ngươi thảm hại thế này, ngày thường tập luyện lười biếng lắm đúng không?" Hoắc Đình Sơn thúc ngựa tiến tới, giọng nói pha chút khiển trách.

Sa Anh và Hùng Mậu cúi gằm đầu, tràn đầy hổ thẹn.

Không có gì để biện hộ, thua là thua, suýt nữa còn mất mạng, quả thật đáng xấu hổ.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng hét khiêu khích:

"Đám nhãi U Châu kia, phụ thân Cùng Kỳ của các ngươi ở đây, mau ra chịu chết! Ha ha ha, chẳng lẽ không còn ai nữa sao? Nếu sợ thì cút ngay về U Châu đi, đừng có chiếm hố xí mà không chịu ị!"

Hoắc Đình Sơn khẽ giật giật khóe miệng.

Nếu Linh Ôn là cái hố xí, vậy dân chúng trong Linh Ôn là gì? Nghe nói Lý Cùng Kỳ từng ở chùa một thời gian, lẽ nào chùa chiền lại rèn ra cái thứ thô lỗ như hắn?

"Mở cổng thành." Hoắc Đình Sơn ra lệnh.

"Đại tướng quân!"

"Đại tướng quân!"

Hùng Mậu và Sa Anh đồng thanh kêu lớn.

"Lý Cùng Kỳ cực kỳ dũng mãnh, thân pháp lại quỷ dị. Cây xà mâu sắt trong tay hắn không phải vật thường. Thuộc hạ khi giao chiến với hắn, đao của ta đã bị cây mâu của hắn đánh gãy." Lúc này, Sa Anh vội vàng nói, không còn bận tâm đến việc làm tăng sĩ khí của địch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.