Hoắc Đình Sơn không nói gì, cầm muôi múc thêm một bát canh nóng đưa cho nàng.
Bùi Oanh gần như muốn phát điên vì sốt ruột, người này nói chuyện cứ nửa vời: "Hoắc Đình Sơn, vệ binh không truyền tin tìm thấy người."
"Phu nhân chớ vội. Lần này đối phương đã có dị động trước, còn chúng ta chưa nhận được tin tức gì, đây cũng là một dạng tin tốt." Hoắc Đình Sơn đáp, "Nào, uống hết bát canh này đi."
---
Mặt trời ngả bóng, ánh chiều tà trĩu nặng bắt đầu bao phủ bầu trời mênh mông.
Bên ngoài thôn, Trịnh Vũ đang thả dê từ xa nhìn thấy một đoàn người bước ra từ rừng cây. Phần lớn trong số họ là những công tử cao lớn, và một bóng dáng nhỏ nhắn như điểm đỏ rực nổi bật giữa sắc xanh ngút ngàn ấy.
Trịnh Vũ nhìn kỹ, nhận ra được người.
Mặc dù hắn và vị tiểu cô nương kia chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng sau này gia đình hắn lại nhận được ân huệ từ người thân của nàng. Giờ đây, hắn rất vui mừng khi thấy nàng đoàn tụ với thân nhân.
"Trần tiểu cô nương, chúc mừng ngươi tìm được người nhà!" Thiếu niên hồ hởi nói.
Sự vui mừng ấy khiến giọng hắn khá lớn.
Cái tên giả vốn chỉ dùng để liên lạc, giờ đây lại bị người khác gọi vang dội, mà người nàng mượn họ để xưng danh lúc này lại đang đứng ngay bên cạnh.
Mạnh Linh Nhi bỗng nhiên bị một cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ bao trùm. Không cần soi gương đồng, nàng cũng biết mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3737025/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.