🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoắc Đình Sơn không nói gì, cầm muôi múc thêm một bát canh nóng đưa cho nàng.

Bùi Oanh gần như muốn phát điên vì sốt ruột, người này nói chuyện cứ nửa vời: "Hoắc Đình Sơn, vệ binh không truyền tin tìm thấy người."

"Phu nhân chớ vội. Lần này đối phương đã có dị động trước, còn chúng ta chưa nhận được tin tức gì, đây cũng là một dạng tin tốt." Hoắc Đình Sơn đáp, "Nào, uống hết bát canh này đi."

---

Mặt trời ngả bóng, ánh chiều tà trĩu nặng bắt đầu bao phủ bầu trời mênh mông.

Bên ngoài thôn, Trịnh Vũ đang thả dê từ xa nhìn thấy một đoàn người bước ra từ rừng cây. Phần lớn trong số họ là những công tử cao lớn, và một bóng dáng nhỏ nhắn như điểm đỏ rực nổi bật giữa sắc xanh ngút ngàn ấy.

Trịnh Vũ nhìn kỹ, nhận ra được người.

Mặc dù hắn và vị tiểu cô nương kia chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng sau này gia đình hắn lại nhận được ân huệ từ người thân của nàng. Giờ đây, hắn rất vui mừng khi thấy nàng đoàn tụ với thân nhân.

"Trần tiểu cô nương, chúc mừng ngươi tìm được người nhà!" Thiếu niên hồ hởi nói.

Sự vui mừng ấy khiến giọng hắn khá lớn.

Cái tên giả vốn chỉ dùng để liên lạc, giờ đây lại bị người khác gọi vang dội, mà người nàng mượn họ để xưng danh lúc này lại đang đứng ngay bên cạnh.

Mạnh Linh Nhi bỗng nhiên bị một cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ bao trùm. Không cần soi gương đồng, nàng cũng biết mặt mình đã đỏ bừng.

Thế nhưng Trịnh Vũ phía xa lại chẳng hay biết, vừa bước lại gần vừa nói: "Trần tiểu cô nương…"

"Ngươi đừng gọi nữa!" Nàng lập tức cắt ngang.

Trịnh Vũ kinh ngạc: "Trần tiểu cô nương vì sao?"

Mạnh Linh Nhi: "…"

Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười khẽ trầm thấp.

---

Trời tối dần, nơi gần nhất có thể dừng chân chỉ là một thôn nhỏ, Trần Nguyên quyết định nghỉ lại đó một đêm. Vì hắn ra tay hào phóng, Trịnh Vũ cùng các thôn dân đều nhiệt tình chào đón.

Các binh sĩ U Châu mỗi người tự tản đi.

Trong thôn, nhà họ Trịnh thuộc dạng khá giả, có ba gian phòng ngủ. Ban đầu, Trịnh phụ và Trịnh mẫu dùng một gian, Trịnh Vũ một gian, còn tiểu cô nương Trịnh Khả một gian.

Hiện giờ, vợ chồng Trịnh phụ vẫn ở một gian, huynh muội Trịnh Vũ tạm thời ở chung, nhường lại một gian cho "huynh muội nhà họ Trần".



Đúng vậy, trong mắt Trịnh Vũ, Trần Nguyên và Mạnh Linh Nhi chính là huynh muội ruột không thể khác.

Trước đó, hắn vô tình nghe có người gọi Trần Nguyên là "Trần Sử quân". Đối phương họ Trần, mà Trần tiểu cô nương cũng họ Trần. Thêm vào đó, nàng từng kể rằng mình gặp phải sơn phỉ, bị lạc mất gia đình.

Điều này chẳng phải rất rõ ràng sao? Họ chính là huynh muội!

Chuyện này làm sao không phải là huynh muội được?

Vì vậy, sau khi mời hai huynh muội dùng bữa tối, Trịnh Vũ đưa họ đến phòng của muội muội mình. Phòng của hắn không sạch sẽ bằng phòng của muội muội, thậm chí còn có mùi, sao có thể dùng để tiếp đãi khách quý – người đã giúp gia đình hắn giải quyết chi phí sinh hoạt trong nhiều năm tới.

Thiếu niên hơi ngượng ngùng nói:

“Trần công tử, Trần tiểu thư, trong nhà chỉ còn một phòng trống, mong hai vị đừng chê.”

Hắn hoàn toàn không thấy có gì không ổn, bởi đêm nay chính hắn cũng sẽ ngủ chung phòng với muội muội.

Chỉ cần trải chiếu xuống đất, tạm bợ qua một đêm cũng chẳng sao. Hơn nữa, trong đoàn bọn họ chỉ có một tiểu thư, tất nhiên phải ở cùng ca ca mình.

Mạnh Linh Nhi đứng ngẩn ra tại chỗ.

Trần Nguyên cũng rơi vào trầm mặc.

Trịnh Vũ năm nay mới mười lăm, chưa đính hôn, tính cách vô tư lự, không nhận ra điểm khác thường giữa hai người họ. Hắn nói:

“Trần tiểu thư, ta đi đun nước cho nàng.”

Trước đó, Mạnh Linh Nhi đã nhiều lần ngắt lời hắn, muốn bảo đừng gọi mình là “Trần tiểu thư”, vì nàng thực ra không họ Trần. Nhưng cái tên “Trần Kệ Hỏa” là chính miệng nàng nói ra. Giờ mà đổi thành tên khác trước mặt người kia, chẳng phải càng giống như tự thú sao?

Nhiều ý nghĩ vụt qua, tâm trạng tiểu cô nương từ thẹn thùng dần chuyển sang tê liệt.

Trịnh Vũ rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Mạnh Linh Nhi và Trần Nguyên, không ai nói lời nào, không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ.

“Mùa hè nhiều muỗi, ta đi xin ít ngải cứu.” Cuối cùng, Trần Nguyên là người phá vỡ sự im lặng. Nghĩ đến lời Trịnh Vũ nói sẽ đun nước cho nàng tắm, hắn bổ sung: “Chờ hắn mang nước đến, tiểu thư đừng vội tắm, đợi ta quay lại.”

Mạnh Linh Nhi nhìn hắn, mặt càng đỏ hơn:

“Ta tự tắm được, sao phải đợi ngươi trở về?”

Trần Nguyên bỗng nhận ra lời mình nói không ổn, khẽ ho một tiếng, ánh mắt nhìn xuống đất:

“Nơi thâm sơn cùng cốc dễ sinh kẻ gian, ta giúp nàng canh cửa.”



Mạnh Linh Nhi đỏ mặt, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Ngôi làng nằm sát bìa rừng, dân làng ngoài ngải cứu và dạ lai hương để xua đuổi muỗi còn có cả bột xà vàng. Trần Nguyên xin được một ít, mang đầy tay trở về. Khi hắn quay lại, đúng lúc Trịnh Vũ vừa đun xong nước.

“Trần công tử, nước đây.” Trịnh Vũ hai tay bưng một thùng gỗ, bước đi chao đảo.

Trần Nguyên đi tới, chỉ dùng một tay đã đỡ lấy thùng gỗ, giữ chắc chắn:

“Để ta mang vào cho nàng ấy.”

“Trần công tử, chờ chút đã.” Trịnh Vũ vội vàng nói.

Người nam nhân đã bước được hai bước dừng lại, quay đầu nhìn hắn. Trong ánh trăng, đôi mắt sâu thẳm ấy lại lộ ra vẻ sắc bén.

Thiếu niên vô thức lùi về sau một bước, miệng nói:

“Trần tiểu thư không có y phục để thay, trong nhà chỉ có y phục của mẫu thân ta là hợp. Để ta lấy một bộ cho nàng.”

Không biết có phải Trịnh Vũ cảm giác nhầm không, nhưng sau lời này, vẻ sắc lạnh trên người người nam nhân dường như biến mất.

Trần Nguyên gật đầu:

“Làm phiền ngươi.”

Hắn trước tiên mang thùng gỗ vào phòng. Một lát sau, Trịnh Vũ cầm theo một bộ y phục quay lại:

“Đây là y phục mới mà mẫu thân ta vừa may, bà chỉ mặc một lần, mong Trần tiểu thư không chê.”

Nhà họ thực sự không có y phục nào mới hoàn toàn.

Mạnh Linh Nhi cười khẽ:

“Không đâu, đa tạ ngươi.”

Tiểu cô nương đóng cửa phòng lại. Cánh cửa có một chốt khóa buộc bằng dây mây, nàng cài c.h.ặ.t cửa rồi bắt đầu cởi áo.

Những ngày rời khỏi Phủ Giả tiết, ngoài lần ngâm mình trong sông để trốn thoát, thời gian còn lại nàng đều chưa được tắm. Hết chạy trốn, leo cây, lăn lộn trên đất, giờ đây trên người nàng có thể kỳ ra từng mảng bùn.

Cái thùng gỗ này hoàn toàn không thể so với hồ nước trong phủ Châu mục, không thể ngâm mình mà chỉ dùng khăn nhúng nước để lau sạch cơ thể.

Điều kiện quả là không thể so sánh.

Nhưng Mạnh Linh Nhi đã rất thỏa mãn. Sau những ngày tháng bấp bênh, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, giờ được ăn no, mặc ấm và có thể tắm rửa, quả là một niềm hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.