Trong phòng vang lên tiếng nước xối ào ào, Trần Nguyên đứng cách cửa phòng một khoảng, từ vị trí của hắn có thể nhìn thấy cửa gỗ và cánh cửa sổ duy nhất của căn nhà.
Dưới ánh trăng, hắn lặng lẽ đứng, mắt hướng xa xăm về bầu trời tối đen phía trước. Chốc lát, ánh mắt lại cúi xuống, dõi theo một con côn trùng nhỏ bò trên đất, rồi nhanh chóng dời đi, nhìn sang chỗ khác.
Lòng bất an, chẳng còn giữ được sự trầm tĩnh như thường lệ.
Sau một hồi lâu, tiếng nước trong phòng dần dứt. Qua một lát, cửa gỗ mở ra, một tiểu cô nương xách thùng nước bước ra ngoài.
Trần Nguyên nhanh chóng đi đến, đón lấy thùng nước. Trong làng vốn không quá câu nệ tiểu tiết, chỉ cần đổ nước ra góc khuất là được.
Sau khi Mạnh Linh Nhi tắm xong, hai người thay nhau chuẩn bị. Trần Nguyên cũng nhanh chóng thu dọn xong phần của mình.
Những việc cần làm đã hoàn tất, chỉ còn lại chuyện an giấc.
Trần Nguyên lấy ra chiếu trúc, nơi Mạnh Linh Nhi có thể thấy rõ, rồi trải nó ở góc phòng đối diện. Phát giác nàng vẫn dõi theo mình, hắn nói:
“Tình thế ép buộc, ta mạo muội như vậy, xin tiểu thư lượng thứ.”
Mạnh Linh Nhi nhìn hắn với thái độ nghiêm túc, khẽ nhíu mày, giả vờ hỏi:
“Sao gọi là mạo muội được?”
Rõ ràng nàng cố ý bắt bẻ.
Trần Nguyên bất đắc dĩ đáp:
“Tiểu thư, thất niên nam nữ bất đồng tịch.”
Thánh hiền có dạy, trẻ em trên bảy tuổi, nam nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3737026/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.