Trong phòng vang lên tiếng nước xối ào ào, Trần Nguyên đứng cách cửa phòng một khoảng, từ vị trí của hắn có thể nhìn thấy cửa gỗ và cánh cửa sổ duy nhất của căn nhà.
Dưới ánh trăng, hắn lặng lẽ đứng, mắt hướng xa xăm về bầu trời tối đen phía trước. Chốc lát, ánh mắt lại cúi xuống, dõi theo một con côn trùng nhỏ bò trên đất, rồi nhanh chóng dời đi, nhìn sang chỗ khác.
Lòng bất an, chẳng còn giữ được sự trầm tĩnh như thường lệ.
Sau một hồi lâu, tiếng nước trong phòng dần dứt. Qua một lát, cửa gỗ mở ra, một tiểu cô nương xách thùng nước bước ra ngoài.
Trần Nguyên nhanh chóng đi đến, đón lấy thùng nước. Trong làng vốn không quá câu nệ tiểu tiết, chỉ cần đổ nước ra góc khuất là được.
Sau khi Mạnh Linh Nhi tắm xong, hai người thay nhau chuẩn bị. Trần Nguyên cũng nhanh chóng thu dọn xong phần của mình.
Những việc cần làm đã hoàn tất, chỉ còn lại chuyện an giấc.
Trần Nguyên lấy ra chiếu trúc, nơi Mạnh Linh Nhi có thể thấy rõ, rồi trải nó ở góc phòng đối diện. Phát giác nàng vẫn dõi theo mình, hắn nói:
“Tình thế ép buộc, ta mạo muội như vậy, xin tiểu thư lượng thứ.”
Mạnh Linh Nhi nhìn hắn với thái độ nghiêm túc, khẽ nhíu mày, giả vờ hỏi:
“Sao gọi là mạo muội được?”
Rõ ràng nàng cố ý bắt bẻ.
Trần Nguyên bất đắc dĩ đáp:
“Tiểu thư, thất niên nam nữ bất đồng tịch.”
Thánh hiền có dạy, trẻ em trên bảy tuổi, nam nữ không nên ngồi chung, huống hồ đây còn là chuyện người chưa kết tóc lại cùng chung một gian phòng.
Tuy vậy, những kẻ thám thính đã bắt cóc nàng, đến nay vẫn chưa rõ tung tích, không biết liệu có đang ẩn nấp đâu đó, chờ cơ hội ra tay.
Để nàng ở một mình, hắn không an tâm.
Tiểu cô nương ngồi trên giường, thản nhiên nói:
“Ta đi ngủ phải thay y phục, nếu để nam nhân ngoài như ngươi nhìn thấy, về sau làm sao ta lấy chồng được?”
Bên kia yên lặng một lát rồi mới lên tiếng, giọng hắn có chút ý cười:
“Ta nghĩ tiểu thư tự xưng là họ ‘Trần’, xem ta như huynh trưởng mà đối đãi, không tính là người ngoài.”
Lời ấy khiến hơi nóng lập tức dâng lên, làm mặt nàng đỏ bừng. Nàng tưởng như tiếng cười nhẹ ấy là khép lại chuyện cũ, không ngờ hắn lại mang chuyện xưa ra nhắc lại.
Rốt cuộc tuổi trẻ mặt mỏng, nàng cuốn chăn quay lưng về phía hắn.
Nhưng chưa được bao lâu, nàng lại quay lại, lần này là có chính sự:
“Nếu không đi về phía bắc mà vòng xuống đông nam trước rồi mới trở lại bắc, thời gian sẽ muộn hơn rất nhiều. Mẫu thân ta những ngày qua nhất định đã ăn không ngon, ngủ không yên. Cần sớm sai người về báo tin bình an.”
Trần Nguyên đáp:
“Ngày mai ta sẽ phái người quay về trước.”
Nghe vậy, Mạnh Linh Nhi mới yên lòng.
Trước đây nàng luôn ngủ một mình, ban đêm có ma ma nằm ở gian nhà nhỏ bên cạnh. Giờ đây trong phòng có thêm một người nữa, dù không chung giường, nhưng người kia khác với những người bình thường.
Nàng tưởng rằng mình sẽ trằn trọc suốt đêm, không ngờ lại không. Tiểu cô nương ôm chăn, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, khóe môi còn nở nụ cười khẽ.
Nàng ngủ thật ngon, còn mơ một giấc mộng đẹp.
Trong mộng, gia đình nàng đã trở về phủ Châu mục.
Phụ thân và mẫu thân đang ngồi bên cửa sổ chơi cờ, đại ca thì chăm sóc hoa cỏ lạ trong sân, nhị ca chơi trò ném bóng cùng c.h.ó săn Ô Trĩ.
Nàng ngồi dưới gốc cây tỳ bà trong sân, nhìn cảnh trong nhà và ngoài sân, khóe mắt thoáng thấy một bóng người cao lớn ở bên cạnh, cùng nàng ngồi trên đất.
Thời gian tĩnh lặng, trôi qua thật đẹp.
---
Một giấc tỉnh dậy, ánh dương ngoài trời đã rực rỡ.
Người nhà họ Trịnh chăm chỉ, từ sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Thực ra, những gia đình như Trịnh gia thường chỉ dùng hai bữa một ngày, ngày thường không ăn sáng. Nhưng nay có quý khách ghé thăm, họ không tiếc chút lương thực, việc g.i.ế.t gà là chuyện nhỏ.
Ăn uống no nê, Mạnh Linh Nhi và Trần Nguyên từ biệt người nhà họ Trịnh.
Binh sĩ U Châu từ các nhà dân lần lượt bước ra, tập hợp trên đường làng. Trần Nguyên chỉ vào một người:
“Hàn Nguyên, ngươi lập tức xuất phát từ hướng bắc, nhanh chóng quay về Phủ Giả tiết báo bình an với Đại tướng quân và chủ mẫu. Ta sẽ dẫn tiểu thư tránh vòng qua hướng nam để né quân địch phong tỏa, đường đi sẽ mất thêm chút thời gian, nhưng xin Đại tướng quân và chủ mẫu yên lòng, ta nhất định đưa người trở về, nếu không, sẽ lấy đầu ta tạ tội.”
Người đến nơi này không đông, chỉ có thể phái một người đi báo tin, số còn lại tập trung bảo vệ tiểu thư.
Mạnh Linh Nhi khẽ chớp mắt hai cái.
Hàn Nguyên chắp tay, “Tuân lệnh.”
Lúc đầu, đoàn người này khi thì đi thuyền, khi lại lặn lội rừng sâu, ngựa đã sớm gửi lại nơi khác. Nay bất kể là Trần Nguyên, Mạnh Linh Nhi hay Hàn Nguyên đi báo tin, đều phải khởi hành bằng đường bộ.
Nhiệm vụ đã được phân chia ổn thỏa, hai bên rẽ lối mà đi.
Hàn Nguyên rời khỏi thôn, tiến về phía bắc. Phía bắc có con đường nhỏ xuyên rừng, do dân làng thường qua lại mà giẫm thành lối, trên đất vẫn còn thấy vết bánh xe bò.
Hàn Nguyên nhanh chóng bước đi, nghĩ bụng lát nữa nếu gặp xe bò, nhất định phải tìm cách lên xe.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập đến. Hàn Nguyên lập tức tập trung tinh thần, nhanh chóng quan sát xung quanh.
“Vút—”
Một mũi tên tre nhỏ từ trong rừng bên cạnh lao ra.
Mũi tên này đến bất ngờ, nhưng phản ứng của Hàn Nguyên cũng rất nhanh, lập tức nghiêng người tránh né.
Một mũi tên trượt mục tiêu.
Kẻ bên kia không nản lòng, liên tiếp b.ắ.n ra thêm vài mũi tên tre, tạo thành một hàng dày đặc như mưa.
Hàn Nguyên giơ đao lên che chắn, tuy không bị b.ắ.n trúng chỗ hiểm, nhưng một mũi tên sắc bén cũng rạch qua má hắn, để lại một vệt m.á.u dài. Vết thương nhỏ này, Hàn Nguyên chẳng thèm lau, mà giơ đao lên xông vào ba kẻ từ trong rừng bước ra.
Chỉ ba người thôi, Hàn Nguyên vốn xuất thân từ Hắc Giáp Kỵ tinh nhuệ của U Châu, lấy một địch ba cũng chẳng phải chuyện không thể.
Lưỡi đao va chạm, phát ra tiếng leng keng, Hàn Nguyên một chiêu xong liền tung chân quét ngang, đá ngã một tên. Nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, Hàn Nguyên liền áp sát đoạt mạng. Tay trái hắn rút ra một con d.a.o ngắn, tay phải nâng đao dài chặn đồng bọn đối phương đang lao đến cứu viện, đồng thời tay trái đ.â.m mạnh một nhát.
Máu tươi b.ắ.n ra, một kẻ đã gục.
Ba người mất đi một, áp lực giảm hẳn, Hàn Nguyên vừa định cười nhạo đối phương không biết tự lượng sức, bỗng cảm thấy toàn thân chấn động.
Cảm giác tê dại và đau đớn cùng lúc ập đến, nước bọt trong miệng cũng không nuốt được, tay chân dần mất kiểm soát.
Trang Tưởng thấy thế cười lớn: “Độc của xà râu quả nhiên lợi hại, không uổng công ta cả đêm vất vả tìm kiếm.”
Độc xà râu, không chỉ không có thuốc giải mà còn phát tác cực nhanh.
Trang Tưởng nâng đao bước tới trước mặt Hàn Nguyên, ánh mắt kẻ kia trợn lớn, đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn gắng sức giơ đao c.h.é.m địch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]