🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hóa ra đó là một thợ săn, vậy chẳng phải số người thật sự c.h.ế.t trong tay kẻ bắt nàng chỉ có bốn, còn lại đều trốn thoát...

Họ đã trốn đi đâu? Liệu có bị dã thú ăn t.hịt ở nơi khác, hay đang lẩn trốn trong bóng tối?

Nàng không chắc chắn.

Nhưng ánh mắt liếc qua bóng dáng bên cạnh, lòng nàng vốn bất an dần bình ổn lại.

Không sao, giờ đây nàng không còn cô độc nữa.

Trời dần tối, đêm thứ năm sắp sửa buông xuống, vậy mà họ vẫn chưa ra khỏi khu rừng rậm này.

Thợ săn nhìn xác con gấu lớn, suy tư một lúc rồi đề nghị:

"Quan gia, trời tối sắp đến, chi bằng chúng ta tìm một hang núi làm chỗ nghỉ chân. Đây là lãnh địa của con gấu đen, mà nó mới c.h.ế.t chưa đầy một ngày, tạm thời sẽ không có dã thú khác đến đây. Nhưng nếu đi tiếp, ra khỏi nơi này thì chưa biết chừng."

Trần Nguyên liếc nhìn người bên cạnh.

Lo ngại tiểu cô nương thể lực không đủ, họ đã đi đi dừng dừng suốt chặng đường, tốc độ rất chậm. Nhưng dù vậy, có lẽ vì trước đó đã quá sức, gương mặt nàng vẫn tái nhợt, không chút huyết sắc.

Trần Nguyên chấp nhận đề nghị của thợ săn.

Đội ngũ chia ra tìm kiếm, quả nhiên tìm được một hang động lớn. Nơi này dường như là ổ của con gấu lớn, bên trong có những búi lông thú đen sì và xương cốt của các loài động vật khác.

Vệ binh dọn dẹp trong hang, thợ săn tìm được ít lá ngải và bạc hà để xua muỗi, nghiền nát rồi rải khắp nơi.

Lúc này, một vệ binh đi săn đã mang về một con hươu đã được xử lý sạch sẽ, người khác lấy chiết hỏa tử ra, chỉ cần thổi nhẹ là nhóm được lửa. Thợ săn nhìn thấy mà cảm thán, không ngớt lời khen ngợi.

Thức ăn nhanh chóng được nướng chín, dù không thêm nhiều gia vị nhưng mùi thơm lan tỏa. Trần Nguyên quay đầu muốn gọi Mạnh Linh Nhi dùng bữa, chỉ thấy tiểu cô nương trong động đã tựa vào vách đất mà ngủ say.

Ánh sáng từ ngọn lửa bên ngoài lọt vào, thấp thoáng soi rõ đôi lông mi dài rậm của nàng, bên dưới là quầng thâm sâu đậm. Trần Nguyên dùng lá cây mới hái bọc lấy một chiếc chân hươu, cầm vào trong động.

"Tiểu thư." Hắn ngồi xuống bên nàng.

Nàng ngủ rất say, không có phản ứng.

Trần Nguyên lại thấp giọng gọi thêm một tiếng, nàng vẫn không tỉnh.

Người nam nhân hơi do dự, cuối cùng đưa tay nhẹ chạm vào vai nàng, không ngờ vừa chạm, nàng liền nghiêng người đổ sang một bên.



Trần Nguyên nhanh tay đỡ lấy vai nàng, nhưng tư thế đầu không có điểm tựa khiến nàng nhíu mày khó chịu. Hắn ngừng lại một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng.

Nhờ vậy, chiếc đầu lại có điểm tựa, lông mày nàng dần giãn ra.

---

Phủ Giả tiết.

Đã sang ngày thứ sáu, tin tức của con gái vẫn bặt vô âm tín.

Bùi Oanh lo lắng đến mức ăn uống không vào, thân thể ngày càng gầy guộc.

Hoắc Đình Sơn cầm đôi đũa ngọc nhẹ gõ vào chiếc bát sứ, phát ra tiếng "đinh" trong trẻo, khiến mỹ phụ đối diện ngẩng đầu nhìn lên. Hắn nói:

"Phu nhân, dùng bữa đi."

Bùi Oanh ừ một tiếng, rồi lại cúi xuống đếm những hạt cơm.

Hoắc Đình Sơn lấy thêm một bát, gắp t.hịt và rau đầy tràn đưa đến trước mặt nàng:

"Ăn hết bát này."

"Ăn không hết đâu." Bùi Oanh nói khẽ. Chiếc bát đầy thức ăn này chẳng khác gì bát cơm nàng đang dùng.

"Ăn được." Hoắc Đình Sơn nói, "Phu nhân trước nay vẫn ăn với lượng như thế này."

Bùi Oanh mím môi đỏ, không đáp lời.

Nam nhân nhàn nhạt nói: “Vừa rồi có người gửi tin tức tới.”

Đôi mắt phượng của Bùi Oanh lập tức mở lớn, “Nói gì rồi?”

Nam nhân không trả lời, chỉ dùng đũa ngọc chỉ vào bát nhỏ. Bùi Oanh cúi đầu nhìn, rồi cầm đũa lên, từ từ ăn.

Những ngày gần đây, nhà bếp vì muốn chủ nhân dùng thêm được vài miếng cơm, đã dốc hết tâm tư. Chỉ riêng món t.hịt xào cũng làm thành nhiều kiểu: t.hịt thái lát, thêm tiêu hoặc gừng, trước khi cho vào chảo còn được ướp với gia vị đặc biệt, khiến t.hịt mềm mượt và đậm đà hương vị hơn.

Chưa kể sau khi biết chủ mẫu yêu thích các loại canh, mỗi ngày đều có món canh hầm: nào là xương dê, xương ống lợn, hầm cùng táo đỏ và hoa trùng thảo, vừa đậm đà vừa ngọt thanh.



Bùi Oanh uống hai ngụm canh, ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Sơn, “Có thể vừa ăn vừa nói được không?”

Người kia từ tốn đáp: “Thánh nhân có câu: Ăn không nói.”

Bùi Oanh: “... Vậy sao buổi tối ngài không nói ‘ngủ không nói’?”

Hắn đáp đầy lý lẽ: “Hiện tại là ban ngày, đang dùng bữa, buổi tối nói chuyện khác sau.”

Đường tắt không thành, Bùi Oanh đành cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Hơn hai khắc sau, Bùi Oanh ăn sạch bát nhỏ trước mặt, đặt đũa ngọc xuống, nhìn nam nhân đối diện, không nói mà thúc giục.

Hoắc Đình Sơn đáp: “Buổi sáng, thám báo báo lại, vài quận huyện ở phía Tây lần lượt bước vào tình trạng giới nghiêm, phần lớn là vì trong quận hoặc vùng phụ cận xuất hiện binh mã khả nghi.”

Bùi Oanh ngơ ngác nhìn hắn.

Hoắc Đình Sơn từ đôi mắt phượng trong sáng ấy thấy được sự khó tin, như thể đang chất vấn: Chỉ vậy thôi? Chuyện này liên quan gì đến Linh Nhi?

Hắn khẽ cười, “Phu nhân, quận huyện bên cạnh hiện do Kinh Châu kiểm soát. Nếu đó là binh mã của Kinh Châu, sẽ không giới nghiêm đến mức này. Ta cũng không phái người tấn công, vậy binh mã khả nghi không thể là của U Châu.”

Bùi Oanh cau mày: “Nhưng ngài đã phái người đi tìm Linh Nhi. Họ cho rằng binh mã khả nghi, chẳng lẽ lại không phải là người của ngài sao?”

Quân U Châu đích thực không tấn công thành, nhưng đã điều không ít binh lực để tìm người. Theo như nàng biết, Trần Nguyên dẫn theo một đội quân đi, đến giờ vẫn chưa trở về.

Hoắc Đình Sơn mỉm cười: “Mấy quận huyện lân cận tuy thuộc Kinh Châu, nhưng không có nghĩa là bên Ích Châu cho rằng không có thám báo U Châu của ta ở đó. Vì sự an toàn, trước khi rời xa thực sự, họ sẽ tránh đi qua các trấn làng.”

Bùi Oanh khẽ nhíu mày: “Không phải Kinh Châu, cũng không phải U Châu. Vậy chỉ còn lại Ung Châu và Ích Châu, chắc hẳn là người của triều đình từ Ung Châu.”

Trầm Viên Đạo cách cửa ải Hoài Cổ phía Tây một khoảng. Quân Ích Châu đã nhận lệnh tiến đến Hoài Cổ Quan, không có lý do gì lại lảng vảng ở khu vực này.

“Phu nhân thật thông tuệ.” Hoắc Đình Sơn cười đáp.

Bùi Oanh sốt ruột, hỏi liền ba câu: “Họ làm gì ở đó? Có phải để tiếp ứng không? Linh Nhi có ở quận huyện bên cạnh không?”

Hoắc Đình Sơn: “Phần lớn là không có.”

Tâm trạng Bùi Oanh vừa trầm xuống, lại nghe hắn nói tiếp: “Nếu họ bắt người mà thuận lợi, tuyệt đối sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.”

Cảm xúc của Bùi Oanh lên xuống không ngừng, “Ý ngài là, họ bắt người nhưng không thuận lợi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.