🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, Mạnh Linh Nhi không dám chớp mắt, sợ rằng những giọt nước nóng hổi trong mắt sẽ rơi xuống.

Không hiểu sao, nàng không muốn yếu đuối trước mặt người này.

Trải qua bao nhiêu biến cố những ngày qua, nàng muốn cho hắn biết, dù tuổi đời còn trẻ, nhưng nàng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ như trước.

Trần Nguyên bước tới, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn quấn dây cột c.h.ặ.t con d.a.o ngắn, chậm rãi tháo nút thắt ra khỏi tay nàng.

Không ai nói một lời, bầu không khí tựa như một tấm chăn phơi dưới ánh mặt trời, ấm áp mà mềm mại, hoặc tựa gian bếp vừa nướng xong một món bánh ngọt thoang thoảng mùi thơm.

Người nam nhân cúi thấp mắt, cảm xúc trong đôi mắt hắn không rõ ràng, nhưng giữa đôi lông mày lại hiếm khi nhíu lại một nếp nhăn, biểu thị tâm trạng hắn không được yên ổn như vẻ bề ngoài.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, sợ làm đau nàng. Theo từng vòng dây được tháo ra, bàn tay nhỏ của thiếu nữ dần lộ rõ.

Đôi tay từng trắng trẻo, mềm mại, nay trên mu bàn tay và các ngón tay đầy những vết xước do cỏ lá cắt, dường như còn từng bới đất cật lực, trong kẽ móng tay lấm lem bụi bẩn.

Mạnh Linh Nhi khẽ run rẩy, theo bản năng định rụt tay lại, không muốn hắn nhìn thấy.

Trần Nguyên không buông, nhẹ nhàng gỡ bỏ mảnh dây rách nát trên tay nàng, sau đó lấy đi con d.a.o ngắn còn dính vết m.á.u chưa khô, khẽ nói: "Tiểu thư mấy ngày qua chịu thiệt thòi rồi."

"Vẫn ổn." Mạnh Linh Nhi quay mặt đi, đáp nhỏ, "Trần Sứ Quân, phía sau có người đang đuổi theo ta..."

Trần Nguyên cúi người, đặt con d.a.o vào vỏ bên ủng của nàng, rồi đưa toàn bộ t.hịt khô trên người cho nàng, nói: "Phần còn lại cứ để ta lo. Tiểu thư tạm thời hãy lui về phía sau."

Bàng Huyền thúc ngựa đến bên rừng, nhanh chóng dẫn theo người xuống ngựa tìm kiếm. Linh tính mách bảo hắn, thiếu nữ vừa rồi rất có khả năng chính là người mà Đại Tư Mã Kỷ đang truy tìm.

Thường Minh Viễn, tên vô dụng kia, thế mà lại để một thiếu nữ chạy thoát.

Bước vào rừng được một đoạn, Bàng Huyền bỗng cảm thấy có điều gì không ổn.

Sao không nghe thấy tiếng lá cây xao động? Hay thiếu nữ kia đã dừng chạy, đang ẩn nấp ở đâu đó?

Nhưng nấp thì có ích gì? Giữa ban ngày thế này, chỉ cần tìm kiếm sơ qua, nàng liền không còn chỗ trốn.

Thế nhưng, ngay sau đó, tiếng xé gió vang lên từ trên cao, tựa như áo choàng bị gió mạnh kéo căng. Tiếp đó, trong hàng ngũ bỗng có người hét lên thảm thiết.



Bàng Huyền kinh ngạc quay lại, chỉ thấy một toán người không biết từ đâu xuất hiện, đang tấn công bọn họ. Một nam nhân trong số đó vung đao c.h.é.m về phía hắn, lá cây rơi xuống ngay lúc đó cũng bị gió đao mạnh mẽ xé rách thành từng mảnh vụn.

Bàng Huyền vội vàng rút đao phản kích, nhưng không ngờ cú c.h.é.m của đối phương lại nặng đến thế, không rõ do người này trời sinh thần lực, hay bởi cơn giận dâng trào, khiến cổ tay hắn suýt nữa không giữ nổi đao.

Trong lòng Bàng Huyền kinh hãi, không dám lơ là.

Người này sau cú c.h.é.m nặng nề, không biết từ đâu lại rút thêm một thanh đao, một dài một ngắn, song đao trong tay chuyển động nhanh như gió, khiến hắn không kịp trở tay.

Cánh tay và má hắn đều bị đao đối phương vạch ra những vết thương sâu, m.á.u chảy như suối. Tự biết không địch nổi, hắn muốn trốn thoát, nhưng nhìn thấy đám thuộc hạ xung quanh lần lượt bị c.h.é.m chết.

"Ngươi là quân U Châu!" Lời này đã không còn là câu hỏi.

Trần Nguyên không buồn đáp, lại áp sát thêm lần nữa. Hai người rõ ràng không cùng đẳng cấp, chẳng bao lâu, Bàng Huyền bị một đao xuyên thấu ngực.

Đội binh lính U Châu theo Trần Nguyên đến đều là Hắc Giáp Kỵ, mỗi người đều có thân thủ phi phàm. Số lượng hai bên không quá chênh lệch, nhưng bên U Châu lại chiếm ưu thế hơn, chẳng mấy chốc đã tiêu diệt sạch người của Bàng Huyền.

Mạnh Linh Nhi đứng nhìn từ xa, vừa xem vừa nhai t.hịt khô. Nàng thấy người bị đ.â.m xuyên ngực, bị cắt cổ, bị c.h.é.m đầu.

Máu tươi b.ắ.n tung tóe, đầu người lăn lông lốc, cỏ cây trên mặt đất nhuốm đỏ một màu tươi rợn người.

Nếu là trước đây, hẳn cảnh tượng thế này sẽ khiến nàng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu trốn chạy, huống chi là ăn uống.

Nhưng bây giờ, thiếu nữ không chỉ thấy thoải mái, mà còn ăn uống ngon miệng hơn.

Đáng lắm, phải g.i.ế.t sạch bọn chúng mới được!

Trần Nguyên thu đao quay lại, thấy nàng má phúng phính, nhai t.hịt khô sạch sẽ, khuôn mặt lấm lem bùn đất ửng đỏ, có vẻ như bị nghẹn. Hắn lấy ra túi nước: "Tiểu thư nếu không chê..."

Chưa kịp nói xong, túi nước đã bị nàng cầm lấy.

Tiểu cô nương uống một hơi cạn nửa túi nước, rốt cuộc mới cảm thấy mình thực sự sống lại.

Ăn uống no đủ, thêm việc truy binh đã bị giải quyết, nỗi mệt mỏi kinh hoàng liền ập tới. Mạnh Linh Nhi chỉ cảm thấy hai chân đau nhức, tay và chân tựa như bị buộc vào những bao cát nặng nề. Nàng loạng choạng khi đứng dậy từ dưới đất.

Trần Nguyên kịp thời đưa tay đỡ lấy nàng:



"Cẩn thận."

Mượn lực từ hắn, nàng đứng vững, nhưng y phục mùa hạ vốn mỏng manh, huống chi trước đó vì nhiều lý do, nàng đã bỏ đi một phần áo khoác. Lúc này, cánh tay nàng chỉ còn lại một lớp vải mỏng manh.

Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến, khiến nàng hơi khựng lại. Sau đó, nàng nhỏ giọng cảm tạ.

Đợi nàng đứng vững, Trần Nguyên thu tay về:

"Tiểu thư, chúng ta phải quay lại đường cũ."

Đội nhân mã vừa rồi khiến Trần Nguyên cảnh giác. Đối phương đã biết nàng đang tiến về phía bắc, hướng Tư Châu, nên phía bắc chắc chắn sẽ có thêm binh lực chờ sẵn.

Họ cần tránh mũi nhọn ấy.

Mạnh Linh Nhi không mấy bận tâm, chỉ đáp:

"Trần Sử quân quyết định là được."

Bọn họ trở lại đường cũ, trên đường, Mạnh Linh Nhi lại đến nơi xảy ra chuyện đêm qua.

Trong rừng cây, xác người nằm ngang dọc khắp nơi. Trên mặt đất còn có một con mãnh thú lớn đã chết, có lẽ là con mãnh thú đã giao chiến với đối phương, cuối cùng cả hai đều trọng thương mà mất mạng.

Mạnh Linh Nhi đếm số thi thể, cộng thêm Thường Minh Viễn bị nàng g.i.ế.t chết, trên mặt đất có tổng cộng năm cỗ thi thể.

"Hình như thiếu." Tiểu cô nương thì thầm. Ban đầu, số người đến bắt nàng không chỉ có bấy nhiêu.

Trần Nguyên nhớ lại lời người lái thuyền nói đêm đó, đối phương từng bảo rằng có bảy tám người mượn thuyền.

"Xem ra, có vài kẻ đã trốn thoát."

"Lão Ngưu!"

Người thợ săn đồng hành cùng họ lúc này lên tiếng, chỉ thấy hắn nhanh chân bước tới bên một cỗ thi thể, sắc mặt đầy bi thương.

Mạnh Linh Nhi khẽ nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.