Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, Mạnh Linh Nhi không dám chớp mắt, sợ rằng những giọt nước nóng hổi trong mắt sẽ rơi xuống.
Không hiểu sao, nàng không muốn yếu đuối trước mặt người này.
Trải qua bao nhiêu biến cố những ngày qua, nàng muốn cho hắn biết, dù tuổi đời còn trẻ, nhưng nàng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ như trước.
Trần Nguyên bước tới, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn quấn dây cột c.h.ặ.t con d.a.o ngắn, chậm rãi tháo nút thắt ra khỏi tay nàng.
Không ai nói một lời, bầu không khí tựa như một tấm chăn phơi dưới ánh mặt trời, ấm áp mà mềm mại, hoặc tựa gian bếp vừa nướng xong một món bánh ngọt thoang thoảng mùi thơm.
Người nam nhân cúi thấp mắt, cảm xúc trong đôi mắt hắn không rõ ràng, nhưng giữa đôi lông mày lại hiếm khi nhíu lại một nếp nhăn, biểu thị tâm trạng hắn không được yên ổn như vẻ bề ngoài.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, sợ làm đau nàng. Theo từng vòng dây được tháo ra, bàn tay nhỏ của thiếu nữ dần lộ rõ.
Đôi tay từng trắng trẻo, mềm mại, nay trên mu bàn tay và các ngón tay đầy những vết xước do cỏ lá cắt, dường như còn từng bới đất cật lực, trong kẽ móng tay lấm lem bụi bẩn.
Mạnh Linh Nhi khẽ run rẩy, theo bản năng định rụt tay lại, không muốn hắn nhìn thấy.
Trần Nguyên không buông, nhẹ nhàng gỡ bỏ mảnh dây rách nát trên tay nàng, sau đó lấy đi con d.a.o ngắn còn dính vết m.á.u chưa khô, khẽ nói: "Tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3737023/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.