🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nói xong, Thường Minh Viễn tiếp tục lao tới.

Mạnh Linh Nhi vội vàng né sang bên.

Giọng nói trầm thấp như vang lên ngay bên tai nàng:

"Nếu muốn lấy mạng đối phương, tốt nhất là ra tay bất ngờ, một chiêu chí mạng. Cần thiết thì đợi sau mới lộ binh khí."

Thường Minh Viễn không ngờ tiểu nha đầu này lại lanh lẹ đến vậy, mấy lần bắt đều hụt, lập tức nổi giận, cuối cùng rút đao ra.

Đại Tư Mã chỉ dặn hắn đưa người về còn sống, nhưng trong tình cảnh này, hành động khác thường một chút cũng có thể hiểu được. Dù sao cuối cùng nàng ta vẫn còn một mạng.

Mạnh Linh Nhi thấy đối phương rút đao, chân mày khẽ giật.

Khi Thường Minh Viễn một lần nữa tấn công, nàng tránh sang phía bên trái – nơi đối phương không cầm đao – trước hết dùng tay gạt đỡ cú đ.ấ.m trống của hắn, rồi mượn cành cây chìa ra từ một thân cây bên cạnh để bật lên, nhanh chóng chuyển sang phía sau lưng đối phương.

Cảm nhận luồng gió lạnh sau lưng, Thường Minh Viễn lập tức xoay ngược đao, lưỡi đao c.h.é.m về phía sau. Nhưng vì dáng người cao lớn, đao chỉ sượt qua đầu Mạnh Linh Nhi khi nàng cúi người né tránh.

Trong lúc cúi xuống, ánh mắt nàng rơi vào vị trí yếu hại của hắn.

"Xương mu của nam nhân cực kỳ mỏng manh. Nếu có thể dồn sức vào một đòn đánh, bảo toàn mạng sống không cần phân đúng sai. Lúc đó không cần quan tâm lễ pháp, cũng không cần ngượng ngùng."

Thường Minh Viễn vừa định xoay người, nhưng cơn đau kinh khủng từ hạ thân đột ngột ập đến. Hắn tái mặt, thắt lưng vốn đang thẳng bỗng chốc cong lại, khuôn mặt vặn vẹo.

Khi âm thanh lưỡi đao ra khỏi vỏ vang lên, Thường Minh Viễn lập tức hốt hoảng. Hắn muốn né tránh, nhưng cơn đau khiến cơ thể không kịp theo ý nghĩ.

"Xoạt!"

Một thanh d.a.o nhọn nhuốm m.á.u xuyên qua cổ họng hắn.

Thường Minh Viễn trợn trừng mắt.

Mạnh Linh Nhi thở hổn hển, rút d.a.o ra gọn lẹ, sau đó đ.â.m mạnh vào lưng hắn một lần nữa.

Thường Minh Viễn không đứng vững nổi nữa, ngã gục xuống đất, quỳ rạp, gằn từng tiếng:

"Giết... g.i.ế.t ta rồi, còn những người khác... ngươi cũng trốn không thoát đâu..."

Mạnh Linh Nhi một cước đá hắn ngã xuống đất.

Giết xong một người, tiểu cô nương tiếp tục chạy về phía trước, lần này không còn ai đuổi theo nàng nữa. Có lẽ khu vực này thuộc địa bàn của con gấu đực lớn kia, đoạn đường sau nàng không gặp thêm mãnh thú lớn nào khác.

Lần mò trong bóng tối suốt một canh giờ, cho đến khi nghe thấy tiếng sói tru, Mạnh Linh Nhi mới lại trèo lên cây.

Vừa thả lỏng, toàn thân như mềm nhũn. Tiểu cô nương lau tay, trên mu bàn tay vẫn còn cảm giác nóng rát mơ hồ, tựa như m.á.u của kẻ kia vẫn chưa khô hẳn.

---

Bên ngoài thôn.

Trần Nguyên vung đao, m.á.u theo lưỡi đao nhỏ xuống từng giọt.

Trước mặt hắn là vài người ngã ngổn ngang. Tuy y phục trên thân họ là thường phục, không khác dân thường, nhưng đao bên hông lại giống hệt thứ vây bắt Mạnh Linh Nhi hôm trước.

“Trần Sử quân, đường chúng ta đi đúng rồi!” U Châu binh sĩ Hàn Nguyên kích động nói.

Đây là tốp người đầu tiên họ gặp được sau khi rời quan đạo, những kẻ vội vàng lên đường chứ không nhằm mục đích ngăn chặn họ.

Điều này chứng tỏ họ đã đi đúng hướng!



Tiếng gà gáy vang vọng, bầu trời phía đông bắt đầu sáng dần, nơi xa có khói bếp lờ mờ bốc lên.

“Phía trước có thôn trang.”

Trần Nguyên nói: “Đi xem thử.”

Hôm nay là ngày thứ tư tiểu cô nương mất tích, bốn ngày tìm kiếm không mục tiêu, cuối cùng đã có tin tức rõ ràng.

Thôn làng bị tiếng gà gáy đánh thức. Huynh muội nhà họ Trịnh dậy sớm, đang định lùa cừu ra đồng, vừa dắt bầy cừu ra khỏi chuồng thì thấy người đến.

Lại là người lạ.

Không đông lắm, chỉ chừng mười người.

Người đàn ông dẫn đầu có khuôn mặt lạnh lùng, bên hông đeo trường đao, chưa đến gần đã mang theo sát khí ngợp trời khiến người ta bất giác run sợ.

Trịnh Vũ cảm thấy da đầu căng cứng.

Sao đi rồi lại đến nữa?

“Lão nhân gia, mấy ngày nay có tiểu cô nương nào từng đến thôn các vị không?” Trần Nguyên hỏi một lão bá.

Lão bá còn chưa hết kinh hãi sau cuộc lục soát bạo lực hôm qua, nhất thời không nói được lời nào.

Thấy vậy, Trần Nguyên lấy từ trong túi ra một nắm tiền đồng đặt vào tay lão bá:

“Đừng sợ, chúng ta không phải người xấu, chỉ muốn hỏi thăm tin tức.”

Không xa, Trịnh Vũ mím môi, bước đến:

“Ngươi là thân nhân của Trần Kệ Hỏa sao?”

Trần Nguyên khựng lại:

“Cái gì?”

“Trần Kệ Hỏa, chính là tiểu cô nương đó. Ngươi là thân nhân của nàng phải không?” Nhớ lại hôm trước nàng dùng cành cây viết từng chữ xuống đất, Trịnh Vũ cũng nhặt lấy một cành cây, từ từ viết ra ba chữ kia: “Ta chưa từng học chữ, nhưng khi đó hình như nàng viết thế này.”

Tiểu tử này trí nhớ không tệ, ba chữ được viết ra hoàn chỉnh.

Trần Nguyên nhìn những chữ trên đất, con ngươi khẽ co rút.

“Kệ” ghép với “Hỏa” thành chữ “Linh”.

Yết hầu người đàn ông khẽ động:

“Nàng nói họ của nàng là Trần?”

Trịnh Vũ gật đầu xác nhận:

“Ngươi là thân nhân của nàng, đúng chứ? Nếu đúng thì mau đi tìm nàng đi. Hôm qua có một nhóm người đến thôn tìm nàng, bọn họ còn mượn hai con c.h.ó săn của chú Ngưu trong thôn để truy lùng nữa.”

Sắc mặt Trần Nguyên khẽ biến: “Chuyện này xảy ra vào giờ nào ngày hôm qua?”

Trịnh Vũ đáp: “Giờ Mùi đầu giờ chiều.”

“Trần Sứ quân, chúng ta mau đi tìm tiểu nương tử thôi!” Một binh sĩ khác lên tiếng thúc giục.

Thao Dang



Trần Nguyên không lập tức đáp lời, mà lấy ra một thỏi bạc ném về phía Trịnh Vũ: “Tiểu tử, ta cần ngươi giúp một việc…”

Hơn một khắc sau, một dân làng dắt theo hai con c.h.ó săn gia nhập đoàn người của Trần Nguyên.

Trịnh Vũ nhìn theo bóng họ nhanh chóng khuất xa, mãi cho đến khi biến mất hẳn mới cúi đầu. Trong tay hắn nặng trĩu một thỏi bạc lớn.

Với một thôn trang nghèo khó như bọn họ, một lạng bạc đủ để nuôi cả gia đình bốn người sống thoải mái hơn hai năm. Có thỏi bạc này trong tay, nhà hắn có thể an nhàn suốt nhiều năm liền…

---

Mạnh Linh Nhi bước đi trong khu rừng, mỗi bước chân đều nặng nề, không biết đã qua bao lâu. Khi cơn đói cồn cào dâng lên, nàng mới thoát ra khỏi vùng rừng rậm.

Lúc này, mặt trời đang treo cao giữa trời, trên quan đạo xe ngựa tấp nập qua lại. Mạnh Linh Nhi đưa mắt nhìn qua, thấy nhiều xe ngựa chở hàng hóa, chắc là của các thương buôn.

Bỗng nhiên, một ánh mắt sắc bén từ xa chiếu thẳng tới, dừng lại trên người nàng.

Mạnh Linh Nhi theo bản năng quay đầu, nhìn thấy một đội người ăn vận như tiêu sư, thắt đao bên hông, đang cưỡi ngựa tiến đến. Đội ngũ khoảng mười người, tất cả đều cưỡi ngựa, phía sau không có xe ngựa đi cùng.

Nhìn thấy đội ngũ này, thái dương nàng không ngừng giật giật.

Cảm giác quen thuộc kỳ lạ từ bọn họ lan đến…

Nàng vừa nghĩ vậy, đã thấy người dẫn đầu không biết lấy từ đâu ra một cuộn tranh nhỏ, liền “soạt” một tiếng mở ra.

Hắn nhìn bức tranh, rồi lại nhìn thiếu nữ đứng không xa.

Linh cảm chẳng lành trong lòng Mạnh Linh Nhi lập tức đạt đến đỉnh điểm. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ vận rủi bám lấy nàng đến mức này? Nhưng chân vẫn rất thành thật, lùi lại về phía rừng rậm.

Vốn dĩ nàng đứng im, người dẫn đầu kia còn chỉ dừng lại ở mức quan sát. Thế nhưng, nàng vừa lùi bước, hắn lập tức hô lớn: “Bắt nàng lại!”

Thiếu nữ này quá khả nghi, bắt lầm còn hơn để lọt. Phải hay không phải, đợi lát nữa lau sạch mặt nàng sẽ rõ.

Mạnh Linh Nhi lập tức xoay người chạy ngược về phía rừng rậm, lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Từ hôm qua đến giờ nàng chỉ ăn được một con thỏ, sức lực sớm đã cạn kiệt. Hiện tại, bụng đói cồn cào, chạy vội khiến cổ họng nàng cảm thấy như có vị chua trào lên.

Nàng quá mệt mỏi.

Đám người kia tinh thần sung mãn, lại đông người hơn, khoảng cách giữa hai bên không hề xa, đối phương nhất định sẽ bắt được nàng.

Trời muốn diệt nàng rồi.

Xem ra nàng không tránh khỏi việc liên lụy đến phụ thân và mẫu thân…

Cảm giác tiêu cực mỗi lúc một lớn, bước chân nàng ngày càng nặng nề, dường như không thể tiếp tục. Ngay lúc này, nàng nghe thấy tiếng c.h.ó sủa vọng đến từ phía trước.

Đám người tìm kiếm nàng đêm qua cũng dắt theo c.h.ó săn, giờ tiếng c.h.ó sủa này, chắc chắn là bọn họ đã tìm đến.

Trước có sói, sau có hổ.

Bước chân Mạnh Linh Nhi chậm rãi dừng lại. Nàng run rẩy rút con d.a.o ngắn từ cạnh ủng ra, sau đó xé một dải vải từ chân váy, cẩn thận quấn c.h.ặ.t chuôi d.a.o với bàn tay phải của mình, đảm bảo lát nữa d.a.o sẽ không văng khỏi tay.

Ít nhất cũng phải g.i.ế.t được một, hai tên.

Dùng hàm răng cắn c.h.ặ.t dây mảnh kéo căng, Mạnh Linh Nhi cầm d.a.o chuẩn bị xông lên, thì bụi cỏ phía trước bị vén ra. Một bóng hình cao ráo quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nàng.

“Xin lỗi, ta đến muộn rồi.”

Tiểu cô nương sững người, ánh mắt nhìn chăm chăm vào thân ảnh ấy dần dần trở nên mơ hồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.