Hoắc Đình Sơn vừa dứt lời, Trần Nguyên nhanh chóng hành động.
Trong tiếng thét chói tai và đau đớn của Lữ Hồng Anh, lớp vải bố vừa được lão đại phu băng bó cẩn thận trước đó đã bị tháo tung. Dù vết thương đã được bôi thuốc, nhưng qua cú giằng co kịch liệt này, m.á.u lại thấm ra từ vết thương dài.
Lữ Hồng Anh mặt mày đau đớn, điên cuồng vùng vẫy, nhưng cánh tay của nàng ta bị kẹp c.h.ặ.t bởi lực siết mạnh mẽ của nam nhân, đến mức không thể nhúc nhích.
Sự đau đớn của nàng ta bị Trần Nguyên hoàn toàn làm ngơ, hắn tùy tiện lấy một mảnh vải bố, trong tiếng thét của nàng ta mà lau sạch cánh tay.
Máu mới rỉ ra bị lau đi, vết thương lộ rõ mồn một, nơi da t.hịt bị cắt sâu hé mở, lộ ra lớp t.hịt đỏ tươi bên trong.
Chỉ nhìn một cái không đủ rõ, Trần Nguyên dùng tay còn lại chống quanh vết thương, hai ngón tay đặt hai bên mép, kéo vết thương ra.
Chỉ liếc mắt, đồng tử Trần Nguyên khẽ co lại, bàn tay vốn đang ghì c.h.ặ.t cánh tay của Lữ Hồng Anh chuyển sang bóp lấy cổ nàng, năm ngón siết chặt: “Tiểu thư ở đâu?”
Lữ Hồng Anh kinh hãi tột độ, nước mắt giàn giụa, nàng ta muốn nói nhưng vì cổ bị bóp c.h.ặ.t không thể thốt nên lời, chỉ có thể yếu ớt lắc đầu.
Hoắc Đình Sơn sắc mặt càng lạnh lùng: “Người có khả năng vẫn còn ở đây. Người đâu, lục soát kỹ từng ngóc ngách trong căn phòng này, không được bỏ sót chi tiết nào.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3736356/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.