🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong thư phòng.

Nghe đội vệ binh báo cáo, sắc mặt Hoắc Đình Sơn cùng một đám mưu sĩ trong phòng lập tức biến đổi.

Người đàn ông hùng dũng bật dậy khỏi ghế, sải bước ra ngoài:

"Làm sao lại không thấy? Trong phòng họ có trộm đột nhập, chẳng lẽ tai các ngươi đều điếc cả? Tất cả các ngươi đều chỉ là lũ vô dụng hay sao?"

"Đại tướng quân, tên trộm kia quả thật quỷ dị, tựa như có yêu pháp gia thân, đến đi vô ảnh vô tung. Đợi khi các huynh đệ vào phòng, đối phương đã nhảy cửa sổ rời đi." Vệ binh vội đáp.

Chỉ trong chớp mắt, Hoắc Đình Sơn đã đến cửa thư phòng. Lúc chuẩn bị bước ra, dường như chợt nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu nhìn lướt qua một lượt các mưu sĩ trong phòng, trầm giọng nói:

"Hôm nay bàn bạc đến đây thôi. Việc tiểu nha đầu mất tích, kính xin chư vị tiên sinh tạm thời giữ kín, tuyệt đối không để phu nhân biết."

"Tuân lệnh." Chúng mưu sĩ trong phòng đồng loạt chắp tay.

Hoắc Đình Sơn vừa đi về hướng chuồng ngựa vừa phân phó:

"Hiện tại cổng thành đã phong tỏa, lệnh cho Hùng Mậu, Trần Uy, Trần Dương huynh đệ, Sa Anh, Lan Tử Mục chia ra bốn hướng đông, nam, tây, bắc tiến hành lục soát. Bất kỳ kẻ khả nghi nào đều phải bắt giữ. Ngoài ra, sai Hoa Đại Giang mang sổ hộ tịch tới, lục soát từng nhà, kẻ nào khả nghi lập tức tống giam."

Khi Hoắc Đình Sơn đến chuồng ngựa, vừa dắt Ô Dạ ra, một bóng người đã vội vã chạy tới.

"Đại tướng quân."

Hoắc Đình Sơn liếc nhìn Trần Nguyên, không nói thêm gì, chỉ phất tay:

"Theo ta."

Tiếng vó ngựa nặng nề dội lên bậc đá, đoàn người rời phủ qua cửa hông. Phía trước, vệ binh dẫn đường, còn Hoắc Đình Sơn trên lưng ngựa, ánh mắt sắc bén đảo qua từng góc phố, dõi theo những người dân thường qua lại.

Hắn vừa mới hạ được Trầm Viên Đạo không tới mười ngày, trong thành chỉ mới tiến hành sơ loại một lần, không thể còn lượng lớn binh mã ẩn nấp, nhưng lính do thám lẻ tẻ thì chưa chắc.

Hắn có thể đặt ám trạm tại những nơi như Lạc Dương ở Tư Châu, thì kẻ khác tự nhiên cũng có thể cài gián điệp tại Trầm Viên Đạo.

Dẫu vậy, lính do thám lẻ tẻ tuyệt nhiên không phải đối thủ của đội vệ binh, huống hồ sau khi đánh động, đối phương lại có thể trong tình huống bắt giữ con tin mà thoát khỏi truy binh, biến mất không dấu vết.

Chuyện này quả thực quá đỗi kỳ lạ.

Cưỡi đều là chiến mã hảo hạng, cộng thêm Trầm Viên Đạo không quá lớn, chẳng mấy chốc, Hoắc Đình Sơn đã đến.

Lối vào ngõ.

Đúng vậy, chỉ là lối vào con hẻm, không phải hiện trường sự việc.

"Đại tướng quân, nhà của họ Lữ nằm trong con hẻm này, ngựa không thể vào, thỉnh ngài xuống ngựa." Vệ binh bẩm báo.

Hoắc Đình Sơn xoay người xuống ngựa, đi theo vệ binh vào hẻm:

"Họ sống ở nơi này?"

Vệ binh đáp:

"Vâng, có lẽ là vì gia cảnh túng thiếu."

Hoắc Đình Sơn thu ánh mắt, không nói gì thêm.

"Gia cảnh túng thiếu?"

Trước kia đúng là gia cảnh túng thiếu. Hôm qua còn đến mượn bạc của phu nhân. Đã mượn bạc nhưng vẫn chưa dọn khỏi nơi thế này, là vì chưa kịp thu xếp, hay số bạc chỉ vừa đủ để vá lấp chỗ thiếu hụt, không thể chi trả thêm chi phí khác, hoặc là...

Con hẻm rất hẹp, hai bên lối đi bên trong mọc đầy rêu xanh, chất đầy đủ loại vật dụng linh tinh, vừa bẩn thỉu vừa chật chội. Vệ binh dẫn đường phía trước, Hoắc Đình Sơn theo sau, Trần Nguyên đi kế tiếp, cả ba phải đi theo hình chữ chi mới qua được.

Đi qua hai ngã rẽ, lối đi bắt đầu rộng rãi hơn. Chỗ này đã có thể cưỡi ngựa được. Đến đây, Hoắc Đình Sơn không cần vệ binh dẫn đường nữa, vì trước mặt không xa, trước cửa một căn nhà nhỏ, có mấy vệ binh U Châu đang đứng chờ.

Trong mắt Hoắc Đình Sơn, căn nhà này quả là nhỏ quá mức. Tiền viện chẳng còn bao nhiêu chỗ để đặt chân, phía sau sân chỉ nối thêm ba gian nhà: một gian bếp, một gian chính thất, và một phòng khách nhỏ hẹp.

Khi ấy, cửa chính của phòng trung tâm mở toang, bên trong vang lên tiếng người nói chuyện.

Hoắc Đình Sơn bước vào, nhìn thấy một phụ nhân đang ngồi bệt trên đất. Tóc búi rối tung, mặt tái nhợt như giấy vàng, từ xương bả vai đến cánh tay trái đầy máu. Váy áo của nàng ta cùng mặt đất xung quanh đều loang lổ m.á.u tươi. Một lão trung niên, dáng vẻ như đại phu, đang băng bó vết thương ở tay trái cho nàng ta.

Nhìn qua không xa, thấy một án kỷ nghiêng ngả, dưới đất có rơi mấy mảnh thêu thùa. Cửa tủ gỗ bên cạnh án kỷ cũng mở toang. Hai khung cửa sổ duy nhất trong gian phòng nhỏ hẹp này đều mở.

Hoắc Đình Sơn vừa bước vào, Lữ Hồng Anh rõ ràng rụt người lại, ánh mắt ngấn lệ:

“Đại tướng quân, dân phụ bất cẩn, không ngờ trong nhà lại có trộm đột nhập, bắt mất tiểu thư. Dân phụ thật thẹn với đại ân của phu nhân, tội đáng muôn chết.”

Hoàng hôn đã gần buông, ánh chiều nghiêng đổ vào gian nhà, chiếu sáng thân hình cao lớn của nam nhân. Hắn đứng sừng sững như núi, chặn hết ánh nắng, cái bóng đen hun hút phủ xuống, trùm lấy phụ nhân đang ngồi dưới đất.

Khí thế áp bức nặng nề như núi cao biển sâu.

“Lúc xảy ra chuyện, tình hình ra sao, từ đầu đến cuối không được sót một chi tiết nào, kể lại rõ ràng.” Giọng nói của hắn lạnh lùng như băng tuyết trên đỉnh Cửu Trùng.

Đối diện với đôi mắt đen dài sâu thẳm ấy, Lữ Hồng Anh vô thức cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Không rõ là đại phu chạm vào vết thương hay do nàng ta đã mất m.á.u quá nhiều, mà đôi môi nàng ta run rẩy dữ dội. Một lúc sau, nàng ta mới thều thào lên tiếng:

“Khi ấy, dân phụ trong bụng không khỏe, vào nhà xí. Lúc vừa đi xong, đột nhiên nghe trong phòng vang lên tiếng án kỷ bị động. Tiếng ấy không lớn, dân phụ ban đầu còn tưởng Linh Nhi lỡ tay va vào, nên cũng chẳng lưu ý. Nhưng rất nhanh sau đó, dân phụ nghe tiếng kêu của Linh Nhi, dường như miệng và mũi bị che kín, tiếng rất yếu ớt. Chốn này nhỏ hẹp, vách tường mỏng manh, dù nàng kêu nhỏ nhưng dân phụ vẫn nghe thấy…”

Hoắc Đình Sơn đứng lặng, vẻ mặt không chút thay đổi. Hắn như không nhìn thấy cánh tay đầy m.á.u hay gương mặt đau đớn hoảng sợ của nàng ta.



“Lúc đó, dân phụ hoảng loạn vô cùng, chẳng kịp nghĩ ngợi, vội vã lao tới. Vừa đúng lúc thấy kẻ trộm đánh ngất tiểu thư. Hắn thấy dân phụ thì sợ bị lộ, liền rút d.a.o toan g.i.ế.t người diệt khẩu. Dân phụ trong cơn hoảng sợ liều mạng bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu cứu. Kẻ trộm biết chuyện bại lộ, không kịp g.i.ế.t người, đành trèo qua khung cửa sổ phía sau để chạy trốn.” Nói đến đây, Lữ Hồng Anh khó nhọc giơ tay lên chỉ.

Nàng ta ngồi bệt ở cửa vào, tay nàng ta chỉ về hướng khung cửa sổ nằm phía trong.

Căn nhà này chẳng lớn, phòng ngủ nối liền với gian chính. Từ cửa vào đến khung cửa sổ cũng chỉ vài bước chân.

Hoắc Đình Sơn bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Nơi đó là một con hẻm sau nhà, rộng hơn con hẻm lúc nãy hắn đi qua một chút. Hai bên đều là tường thấp của hàng xóm.

Mỗi nhà kề sát nhau.

Hắn cúi mắt nhìn xuống, thấy dưới nền đất mọc rêu xanh lờ mờ có vài dấu chân hỗn loạn, kéo dài một đoạn rồi biến mất nơi khúc ngoặt phía xa.

Hoắc Đình Sơn xoay người, nhìn sang đám binh lính U Châu:

“Lúc xảy ra chuyện, các ngươi ở bên ngoài có nghe thấy tiểu thư kêu cứu không?”

Căn nhà này bé chẳng bằng bàn tay, tiền viện lại chất vài đồ lặt vặt. Đám vệ binh U Châu người nào cũng thân hình vạm vỡ, khó lòng chen vào.

May mà trước cửa có khoảng sân đủ rộng để cưỡi ngựa. Bọn vệ bình đương nhiên đứng chờ ở bên ngoài.

“Không nghe thấy.” Các vệ binh cúi đầu đầy hổ thẹn.

Viên đội trưởng nói: “Lúc đó thuộc hạ và các huynh đệ chỉ nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Lữ thị, khi vào nhà chỉ thấy cửa sổ mở toang. Thuộc hạ lập tức chạy đến bên cửa sổ, nhìn về phía cuối con hẻm phía sau thì thấp thoáng thấy một góc vải đen. Không dám chậm trễ, thuộc hạ liền nhảy qua cửa sổ đuổi theo, nhưng khi đến ngã rẽ của con hẻm, chỉ thấy một bộ áo đen treo trên cây thập giá dán đầy bùa chú. Còn kẻ trộm kia đã biến mất, tựa như dùng yêu thuật mà thoát thân…”

“Hoang đường!” Hoắc Đình Sơn quát lớn: “Thế gian này làm gì có yêu thuật, chớ ăn nói bừa bãi.”

Những câu chuyện về thần quỷ từ lâu đã khiến lòng người run sợ, dễ dàng lung lạc dân ngu muội. Hoắc Đình Sơn hiểu rằng phần lớn binh sĩ không biết chữ, việc có người tin vào những điều hoang đường ấy cũng chẳng lạ lùng gì. Khi xưa, ở Tịnh Châu phá Yến Môn, chính hắn cũng từng dùng thuyết quỷ thần để làm lung lay quân tâm của địch.

Thế nhưng, việc lợi dụng quỷ thần để lập mưu là một chuyện, còn chính tai nghe thấy vệ binh đổ lỗi cho quỷ thần khi không bắt được kẻ trộm lại khiến hắn phẫn nộ không thôi.

Người vệ binh kia run rẩy dưới cơn giận của Hoắc Đình Sơn, không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng lời nói của hắn lại cung cấp cho Hoắc Đình Sơn một thông tin quan trọng: “Vậy ngươi từ đầu đến cuối chỉ thấy một góc áo, mà chưa từng thấy bóng dáng kẻ đó?”

Vệ bình gật đầu xác nhận.

Hoắc Đình Sơn hỏi tiếp: “Đã phái người lục soát các nhà xung quanh chưa?”

“Đã phái, nhưng vẫn chưa có kết quả.” Đội trưởng đáp.

Ánh mắt của Hoắc Đình Sơn quay trở lại trong căn phòng. Nội thất trong gian phòng hẹp này không nhiều, chỉ có một bộ án kỷ cùng hai chiếc tủ gỗ nhỏ cao chưa đầy nửa trượng đứng ở hai bên cửa sổ.

Hiện tại, cánh cửa của chiếc tủ bên phải đang mở toang.

Trần Nguyên đứng trước chiếc tủ, ánh mắt hạ xuống nhìn vào bên trong. Đồ đạc trong tủ bừa bộn, hắn cúi người chui vào kiểm tra, rồi từ từ khép lại cánh tủ trước ánh mắt chăm chú của mọi người.

Đồ đạc trong tủ không nhiều, hơn nữa tủ cao và rộng, đủ để giấu một người đàn ông trưởng thành.

“Cạch.” Cánh tủ lại bị đẩy ra.

Trần Nguyên bước ra từ trong tủ, nói: “Đại tướng quân, tủ này có thể giấu một người, từ khe cửa tủ có thể quan sát tình hình bên ngoài.”

Hoắc Đình Sơn không nói gì, ánh mắt di chuyển qua lại giữa chiếc tủ, án kỷ và cửa sổ.

Chiếc tủ gỗ nằm bên cạnh cửa sổ, phía trước tủ là án kỷ. Nếu có người trốn trong tủ, đúng là có thể quan sát được mọi động tĩnh bên ngoài. Nhưng…

“Đều tại ta không phát hiện nhà có kẻ trộm. Cũng tại ta để Linh Nhi ngồi bên án kỷ làm nữ công, khiến con bé tập trung vào việc thêu thùa mà để kẻ trộm thừa cơ lẻn vào. Đều tại ta.” Lữ Hồng Anh run rẩy lên tiếng, giọng nói đầy hối hận.

Hoắc Đình Sơn vẫn không nói gì, ánh mắt dừng lại trên chiếc tủ và án kỷ.

Nếu tiểu cô nương không may quay lưng về phía tủ, kẻ trộm bất ngờ lao ra, bịt miệng và mũi nàng, thì trong quá trình đó, chắc chắn sẽ va vào án kỷ.

“Ngươi đã nhìn rõ kẻ trộm chưa? Hắn trông thế nào?” Trần Nguyên hỏi.

Trong khi Trần Nguyên nói chuyện, Hoắc Đình Sơn bước vào gian phòng bên cạnh – phòng ngủ.

Lữ Hồng Anh cố nhớ lại, rồi đáp: “Hắn cao sáu thước, mặt đen không râu, mắt xếch lông mày rậm, dung mạo rất hung ác, trên tay cầm một thanh đao cong.”

Đội trưởng khẽ nói: “Trần Sứ quân, ta đã phái người đi tìm họa sư. Chẳng mấy chốc, hình dáng của kẻ trộm sẽ được vẽ lại.”

Căn nhà này không lớn, Hoắc Đình Sơn rất nhanh đã đi khắp nơi, kể cả nhà vệ sinh mà Lữ Hồng Anh vừa nhắc đến. Tường thật sự rất mỏng, chỉ cách một bức, nếu trong sảnh hẹp có chuyện, nàng ta bên kia hẳn có thể nghe được.

“Ngày hôm qua phu nhân đã đưa bạc cho ngươi, vì sao không rời khỏi đây, tìm một nơi ở điều kiện tốt hơn?” Hoắc Đình Sơn hỏi.

Lữ Hồng Anh như mất m.á.u quá nhiều, bắt đầu run rẩy lần nữa: “Số bạc đó dân phụ chưa từng nghĩ mượn mà không trả. Phu quân nhà dân phụ làm ăn tiêu tốn không ít, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm. Huống hồ ở lại Trầm Viên Đạo cũng không còn mấy ngày, chuyển chỗ làm gì thêm phiền phức.”

Nói đến đây, hai hàng nước mắt tuôn rơi: “Nếu sớm biết hôm nay gặp phải chuyện bất trắc như vậy, dân phụ dù c.h.ế.t cũng tuyệt đối không mời tiểu thư đến đây.”

Trước tiếng khóc than của nàng, Hoắc Đình Sơn vẫn vô cảm.

Ngay lúc ấy, một vệ binh khác đến báo: “Đại Tướng Quân, đã tìm khắp nhà cửa lân cận, không phát hiện người khả nghi, cũng không thấy tiểu thư đâu.”

Lời vừa dứt, xung quanh lặng đi một chút.

Hoắc Đình Sơn và Trần Nguyên đồng thời nhíu c.h.ặ.t mày.

Không tìm thấy?



Người khả nghi cũng chẳng thấy bóng dáng?

Viên đội trưởng cũng đầy nghi hoặc, đã tìm hết khu vực này mà chẳng có lấy một dấu vết.

Như thể… kẻ bắt cóc tiểu thư biến mất vào hư không.

Quả thực quỷ dị.

“Bốn phía không một ai nghe thấy động tĩnh gì sao?” Trần Nguyên hỏi.

Viên đội trưởng bực bội đáp: “Bốn phía không phải nhà nào cũng có người ở. Một số là nhà hoang, một số có người nhưng chúng ta đã hỏi hết, không ai nghe thấy điều gì bất thường.”

Hoắc Đình Sơn hỏi: “Còn khu phố nối với con hẻm nhỏ này? Các cửa hiệu ở đó đã hỏi qua chưa?”

Đội trưởng ngượng ngùng nói: “Lúc đó nhân lực không đủ, nhưng sau khi Đại Tướng Quân tới, đã phái người đi hỏi rồi.”

Ngay sau khi phát hiện tiểu thư mất tích, đội đã lập tức chia thành nhiều ngả, đến bốn cửa thành Đông, Tây, Nam, Bắc, gửi người về phủ Giả tiết báo tin cho Đại tướng quân, thêm một nhóm đi tìm họa sư. Ở đây đã rút sáu người.

Những người còn lại lấy căn nhà này làm trung tâm, tỏa ra tìm kiếm tung tích tiểu thư.

Khu vực này là nơi ở của dân nghèo, nhà cửa dơ bẩn, chen chúc, việc truy tìm rất tốn sức người. Vì vậy lúc đó chưa kịp phái người đi hỏi các cửa hiệu gần đầu hẻm.

Hoắc Đình Sơn lạnh lùng ra lệnh: “Những căn nhà không có người ở cũng không được bỏ qua.”

Viên đội trưởng vội nói: “Đã không bỏ qua, cũng đã tìm qua, nhưng không thấy gì.”

Ánh mắt Hoắc Đình Sơn cụp xuống, dừng lại trên người Lữ Hồng Anh. Nữ nhân này đã mất quá nhiều máu, giờ đã đảo mắt trắng dã rồi ngất đi.

Lúc trước, hắn phái người điều tra đôi phu thê này từ phương Nam đến. Ngoài việc phát hiện họ và tiểu nha đầu nhiều năm không gặp, còn khiến hắn thêm nghi kỵ nam nhân Mạnh gia kia.

Người đã chết, cứ yên tâm mà đầu thai là được. Huynh đệ của kẻ c.h.ế.t cùng thê tử hắn nên đi chỗ nào mát mẻ mà ở, hà tất phải đến gây ảnh hưởng đến người đã tái giá.

Kết quả điều tra cho thấy, đối phương ở quận Lâm Quang mọi thứ đều bình thường, chỉ là buôn bán nhỏ, sau đó vì biết thân nhân giàu sang mà tìm đến mượn bạc. Rõ ràng thuộc loại người phát hiện họ hàng phú quý liền lên cửa trục lợi.

Hạng người này, Hoắc Đình Sơn đã thấy nhiều.

Hoắc gia từ thời Cao tổ phụ (ông cố) hắn đã phát đạt, nhưng về sau suy thoái, mãi đến đời phụ thân hắn mới khôi phục lại vinh quang. Hồi nhỏ, hắn thường nghe mẫu thân kể chuyện họ hàng xa lâu ngày không gặp dẫn cả nhà đến thăm, không lâu sau liền ngỏ ý túng thiếu, muốn mượn bạc.

Đến nay, Hoắc gia vẫn có ba nơi chuyên dùng để an trí những thân thích đến nhờ cậy.

Vì vậy, nói đôi phu thê này đặc biệt cũng không hẳn là quá đáng.

“Đại tướng quân.” Lúc này, một tên vệ binh tiến vào bẩm báo: “Thuộc hạ đã đi hỏi từng cửa hiệu trong mấy con phố, bất kể là tiểu nhị, chủ tiệm hay khách nhân, tất cả đều nói không thấy kẻ khả nghi nào dẫn một tiểu cô nương bất tỉnh rời khỏi đầu ngõ.”

Dưới ánh mắt càng lúc càng trầm lạnh của Hoắc Đình Sơn, tên vệ binh cắn răng tiếp tục: “Không chỉ người trong cửa hiệu, thuộc hạ còn hỏi cả những người đi đường và bọn trẻ đang chơi ở góc phố. Tất cả đều nói không thấy điều gì bất thường.”

Viên đội trưởng hoàn toàn không hiểu nổi.

Bắt cóc một người lớn như thế, lại có thể hoàn toàn im hơi lặng tiếng? Nếu không phải kẻ trộm có tà thuật, thì sao có thể làm được điều này?

Hoắc Đình Sơn đột ngột nói: “Đánh thức nàng ta cho ta.”

Vệ binh ngẩn ra một thoáng.

Trần Nguyên nhanh chóng bước tới, dứt khoát dùng ngón tay ấn mạnh vào nhân trung của Lữ Hồng Anh. Chẳng mấy chốc, nàng ta từ từ tỉnh lại.

“Mạnh Tòng Nam hiện ở đâu?” Ánh mắt Hoắc Đình Sơn không rời khỏi nàng ta dù chỉ một khắc.

Lữ Hồng Anh tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ màng không rõ hôm nay là ngày nào, vô thức co người lại. Một lát sau mới lắp bắp đáp: “Đại tướng quân, ngài nói gì ạ?”

Trần Nguyên lặp lại lời hỏi: “Mạnh Tòng Nam hiện ở đâu?”

Lữ Hồng Anh khẽ đáp: “Phu quân sáng nay ra ngoài bàn chuyện làm ăn với một gã lái buôn họ Lý. Trước khi đi, chàng từng nói tối nay sẽ cùng người đó dùng bữa tại một quán ăn trong thành, có thể về muộn.”

Trần Nguyên hỏi: “Quán ăn nào?”

Lữ Hồng Anh lắc đầu: “Dân phụ không biết.”

Trần Nguyên lập tức gọi một nhóm vệ binh, phân họ đi đến tất cả các quán ăn trong thành. Trấn không lớn, những quán ăn nổi tiếng trong thành đếm trên đầu ngón tay, việc chia nhóm tìm kiếm cũng không mất quá nhiều thời gian.

Sau khi một tốp binh sĩ rời đi, không khí trong căn nhà trở nên trầm mặc.

Lữ Hồng Anh khẽ ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại vô tình chạm phải đôi mắt lạnh lẽo, đen thẳm như biển sâu của Hoắc Đình Sơn. Nàng ta lập tức cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng.

“Lữ thị, toàn bộ lời ngươi vừa nói đều do ngươi thuật lại. Từ đầu đến cuối, chỉ mình ngươi từng gặp kẻ trộm đó.”

Hoắc Đình Sơn không tin quỷ thần. Toàn bộ chút tín ngưỡng dành cho thần tiên của hắn đã sớm dành hết cho Bùi Oanh, chẳng còn mảy may chia sẻ cho ai khác.

Gạt bỏ lời nói của Lữ thị, gạt bỏ cả những mối quan hệ thân thích rối rắm, vấn đề cốt lõi còn lại chính là: nha đầu ấy biến mất ngay trong căn phòng của Lữ thị.

Biến mất một cách lặng lẽ, không một tiếng động, trong khi nhóm vệ binh gần đó không phát hiện ra điều gì.

“Đại tướng quân, ý ngài là sao?” Lữ Hồng Anh run rẩy hỏi.

Ánh mắt Hoắc Đình Sơn sắc bén như dao: “Vai trái và cánh tay ngươi bị thương. Nếu là tự gây thương tích, vết cắt nhất định sẽ nghiêng về phía bên phải, bởi ngươi chỉ có thể dùng tay phải cầm dao. Nói vậy, trong căn phòng này rốt cuộc có người thứ ba hay không, bây giờ kiểm tra sẽ rõ. Trần Nguyên, tháo băng vải trên tay nàng ta ra.”

Lữ Hồng Anh vốn đã tái mét, giờ đây mặt càng không còn chút máu. “Đại tướng quân, ngài đang nghi ngờ dân phụ sao? Dân phụ oan uổng, Linh Nhi là cháu gái dân phụ, phu nhân đối với dân phụ ân trọng như núi, làm sao dân phụ có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy!”

Hoắc Đình Sơn đôi mắt không gợn sóng, bình thản như mặt nước, “Ngươi hà tất phải nói những lời này, có oan uổng hay không, nhìn qua là biết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.