"Ta làm sao có thể phá hoại gia đình hòa thuận?" Bùi Oanh cảm thấy người trước mặt thật vô lý "Ngài cũng biết đấy, người Mạnh gia ta gặp được mấy ai đâu."
Hoắc Đình Sơn cũng đứng dậy theo nàng:
"Nay thời cuộc vi diệu, kẻ đến đây có thể không có thiện ý. Tóm lại, phu nhân không nên dễ dàng tin lời hắn."
Lời này lại nhắc nhở Bùi Oanh:
"Ngài vừa nói rất đúng. Kinh Châu và Ký Châu không giáp nhau, hơn nữa Bắc Xuyên nằm ở phía bắc Ký Châu, gần như tiếp giáp với biên giới U Châu. Từ nơi đó tới Trầm Viên Đạo này, phải vượt qua toàn bộ Ký Châu và Tư Châu mới tới được..."
Trừ phi vị đường đệ Mạnh gianày từ rất sớm đã ra ngoài mưu sinh.
Hoắc Đình Sơn liếc mắt nhìn Bùi Oanh, thấy nàng lẩm bẩm nói khẽ, đôi mày dài hơi giãn ra.
Dẫu sao, vị này quả thật cần phải tiếp đãi, bởi người ấy vẫn là đường thúc của nữ nhi nhà họ.
Mạnh Tòng Nam là người đầu tiên gặp được Mạnh Linh Nhi.
Tiểu cô nương mười bảy tuổi trước mắt, so với dáng vẻ viên tròn bé nhỏ trong ký ức, khác biệt như trời với đất. Nay nàng đã trở nên yểu điệu thướt tha, tựa một đóa hoa sen mới hé, thanh khiết và kiều diễm.
“Biệt ly đã nhiều năm, Linh Nhi còn nhớ rõ Nam tiểu thúc không? Trước khi con được bảy tuổi, ta còn ở lại Mạnh gia, thường hay mua bánh quế hoa cho con ăn.” Mạnh Tòng Nam mỉm cười nói.
Mạnh Linh Nhi nhìn khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3735293/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.