"Ta làm sao có thể phá hoại gia đình hòa thuận?" Bùi Oanh cảm thấy người trước mặt thật vô lý "Ngài cũng biết đấy, người Mạnh gia ta gặp được mấy ai đâu."
Hoắc Đình Sơn cũng đứng dậy theo nàng:
"Nay thời cuộc vi diệu, kẻ đến đây có thể không có thiện ý. Tóm lại, phu nhân không nên dễ dàng tin lời hắn."
Lời này lại nhắc nhở Bùi Oanh:
"Ngài vừa nói rất đúng. Kinh Châu và Ký Châu không giáp nhau, hơn nữa Bắc Xuyên nằm ở phía bắc Ký Châu, gần như tiếp giáp với biên giới U Châu. Từ nơi đó tới Trầm Viên Đạo này, phải vượt qua toàn bộ Ký Châu và Tư Châu mới tới được..."
Trừ phi vị đường đệ Mạnh gianày từ rất sớm đã ra ngoài mưu sinh.
Dẫu sao, vị này quả thật cần phải tiếp đãi, bởi người ấy vẫn là đường thúc của nữ nhi nhà họ.
Mạnh Tòng Nam là người đầu tiên gặp được Mạnh Linh Nhi.
Tiểu cô nương mười bảy tuổi trước mắt, so với dáng vẻ viên tròn bé nhỏ trong ký ức, khác biệt như trời với đất. Nay nàng đã trở nên yểu điệu thướt tha, tựa một đóa hoa sen mới hé, thanh khiết và kiều diễm.
“Biệt ly đã nhiều năm, Linh Nhi còn nhớ rõ Nam tiểu thúc không? Trước khi con được bảy tuổi, ta còn ở lại Mạnh gia, thường hay mua bánh quế hoa cho con ăn.” Mạnh Tòng Nam mỉm cười nói.
Mạnh Linh Nhi nhìn khuôn mặt mang ý cười của hắn, bất giác cảm thấy có chút mơ hồ.
Phụ thân nàng có một người em ruột, ba người đường đệ, thêm một người biểu đệ, mà trong số đó, vị đường thúc này là người giống phụ thân nàng nhất. Hai người họ có đến bảy phần tương tự: da dẻ trắng trẻo, đôi mắt ôn hòa, nơi dưới mắt đầy đặn, khiến cho ánh nhìn càng thêm sáng trong, hữu thần.
Lời hắn nói, nàng thật sự còn có chút ấn tượng.
Từ nhỏ nàng đã sớm nhớ được chuyện, mới hai tuổi đã có ký ức khắc sâu. Những năm đầu, phụ thân nhận trọng trách được tiến cử, rời nhà lên kinh ứng thí. Khi ấy, gia đình nàng chỉ có nàng và mẫu thân ở huyện Bắc Xuyên.
Lúc đó, tổ phụ cùng thúc tổ phụ vẫn còn tại thế, hai nhà sống liền kề. Nàng và đám trẻ con bên nhị phòng thường khó hòa hợp, vì thế thường sang tìm tiểu muội Như Nhu nhà Nam tiểu thúc chơi đùa. Đôi khi chơi đến quên cả bữa, đơn giản ngồi lại nhà Nam tiểu thúc dùng cơm chiều, ăn xong mới trở về.
Năm nàng sáu tuổi, thúc tổ phụ và tổ mẫu qua đời. Sau khi xong tang sự, Nam tiểu thúc có một người bạn chí giao muốn cùng ông đến phương Nam mưu sinh. Sau đó cả hai gia đình họ đều chuyển đến phương Nam, từ đó về sau bặt vô âm tín.
“Đương nhiên là còn nhớ ạ. Nam tiểu thúc những năm qua sống thế nào? Tiểu thẩm và muội muội Như Nhu hiện nay đều khỏe mạnh cả chứ?” Mạnh Linh Nhi gặp được người thân, trong lòng vô cùng vui mừng, nhất là khi đối phương không chỉ giống phụ thân, mà ngày nhỏ lại còn đối xử rất tốt với nàng.
“Tất cả đều ổn, đều ổn cả.” Mạnh Tòng Nam cười nói liên tục, rồi bổ sung:
“Tiểu muội Như Nhu của con đầu năm nay vừa thành thân, gả cho một tiểu quan, cũng xem như hôn sự viên mãn.”
Thương nhân mà gả được vào cửa nhà quan, quả thật là chuyện rất xứng đáng để tự hào.
Mạnh Linh Nhi hiếu kỳ hỏi:
“Là vị quan ở nơi nào vậy?”
Mạnh Tòng Nam ôn hòa đáp:
“Quan lại Ích Châu. Khi rời huyện Bắc Xuyên, ta từng bôn ba qua nhiều nơi, cuối cùng dừng lại ở vùng giáp ranh giữa Ích Châu và Kinh Châu mưu sinh. Linh Nhi, những năm qua con sống ra sao?”
“Trừ những ngày tháng cha không có mặt ở nhà, thì tất cả đều tốt cả...” Mạnh Linh Nhi khẽ nói. Nghĩ lại, mọi sự trước chiến loạn nay đã tựa như một kiếp xa xưa.
Mạnh Tòng Nam còn định nói thêm điều gì, nhưng ngay lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân, một nhịp nhẹ, một nhịp nặng, nghe như có hai người đang tới.
Mạnh Tòng Nam liền vội chỉnh đốn lại y phục, dáng vẻ càng thêm nghiêm cẩn.
Một lát sau, quả nhiên thấy hai người từ hành lang bên cạnh bước ra. Nam nhân vóc dáng cao lớn, mặt mày cương nghị tuấn tú, y phục trường bào màu đen tuyền, bên hông trái mang theo một thanh đao vỏ đen, bên phải cài túi thơm thêu tre xanh. Dẫu trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng khí thế trầm ổn uy nghiêm lại khiến người khác không dám nhìn lâu.
Nếu nói khí thế sắc bén của nam nhân khiến kẻ khác kinh sợ, thì mỹ phụ bên cạnh hắn lại hoàn toàn đối lập. Dung nhan như ngọc, mày liễu mắt hạnh, gương mặt tựa hoa lẫn tuyết, khí chất tựa lan thơm, ánh mắt lưu chuyển như dòng suối trong vắt chảy qua, khiến người ta không cách nào dời ánh nhìn.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Mạnh Tòng Nam đã nhanh chóng thu lại ánh mắt, cúi người cung kính hành lễ:
“Kẻ hèn này, Mạnh Tòng Nam, bái kiến Đại tướng quân, tướng quân phu nhân.”
Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Sơn quét qua người nam nhân ở phía xa, hoàn toàn không đáp lại lễ nghi của đối phương.
Hắn im lặng, nhưng Bùi Oanh lại không thể làm vậy. Nàng ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy gọi là “Mạnh lang quân” thì quá xa cách, chẳng khác nào ý “ngày nay đã khác xưa”, quay lưng không nhận người quen. Hơn nữa, vừa rồi nét mặt của Linh Nhi rõ ràng mang theo chút hoài niệm. Nếu tỏ ra lạnh nhạt thì quả là không ổn, bèn nói:
“Mạnh tiểu thúc cần gì đa lễ, mời ngồi đi.”
Vừa dứt lời, nam nhân bên cạnh nàng liếc sang một cái. Bùi Oanh làm như không nhìn thấy.
Mạnh Tòng Nam thận trọng ngồi xuống.
Bùi Oanh bắt đầu nói những lời khách sáo:
“Dẫu đã nhiều năm không gặp, nhưng Mạnh tiểu thúc vẫn như xưa, tràn đầy sức sống, tài trí xuất chúng. Xem ra những năm qua sống rất bình an, thuận lợi.”
Ngón tay Hoắc Đình Sơn khẽ gõ lên tay vịn của kỷ án, đổi một tư thế ngồi khác mà không nói gì.
Mạnh Tòng Nam ở vị trí dưới, cười nhã nhặn:
“Thế đạo ngày càng suy thoái, khó tránh được một vài sóng gió, nhưng nhìn chung vẫn ổn. Gần đây, nghe nói phu nhân theo Đại tướng quân đến Kinh Châu, ta lại nhớ đã mười năm chưa gặp Linh Nhi, vì thế mạo muội tới thăm. Mong hai vị đừng chê ta làm phiền.”
Bùi Oanh không có ký ức quá khứ, nên Mạnh Tòng Nam đối với nàng hoàn toàn là người xa lạ.
Khi trò chuyện với kiểu người lạ này, ngoài vài lời khách sáo ban đầu, tiếp đó chỉ có thể bàn về điểm chung giữa hai bên.
Nếu là đồng hương thì nói chuyện quê nhà, nếu có người quen thì nhắc tới người quen.
Bùi Oanh vốn định dẫn câu chuyện sang đề tài về con gái mình, nhưng không ngờ Mạnh Tòng Nam lại tự động nhắc đến, thế nên nàng thuận thế nói về Linh Nhi.
Hai người cùng cảm thán thời gian trôi nhanh, thoắt cái bọn trẻ đã lớn như vậy.
Qua những lời trò chuyện nhỏ nhặt, Bùi Oanh lắp ghép được vài thông tin. Gia tộc của Mạnh Tòng Nam năm xưa từng xuống phía Nam buôn bán, nhờ đó mà vô tình thoát khỏi họa diệt môn.
Hiện nay, Mạnh Tòng Nam có một trai một gái. Con trai theo ông học việc kinh doanh, còn con gái nhỏ hơn Linh nhi hai tuổi, đầu năm nay vừa mới xuất giá.
Linh nhi năm nay mười bảy, con gái nhà người ta nhỏ hơn hai tuổi, tức là mới mười lăm.
Mười lăm tuổi đã lấy chồng.
Vì con số ấy, Bùi Oanh trầm mặc một lúc, câu chuyện nhất thời không tiếp nối được.
Hoắc Đình Sơn ngồi bên cạnh hoàn toàn không có ý định lên tiếng, từ khi bước vào chính sảnh đến giờ chưa nói một lời. Hắn chỉ nhàn nhã dựa trên ghế, lặng lẽ quan sát, tựa như một con hổ báo đang cuộn mình nghỉ ngơi.
Mạnh Tòng Nam ngồi phía dưới không hiểu vì sao Bùi Oanh lại trầm mặc, người nam nhân dung mạo thanh tú khẽ cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, chuyển đề tài sang vợ mình:
“Nội tử gần đây không may nhiễm phong hàn, vì vậy hôm nay không thể đi cùng. Đợi đến khi nàng ấy khỏe lại, e rằng sẽ lại đến làm phiền phu nhân.”
“Không sao. Linh Nhi cũng rất nhớ người thân, các ngươi đến đây, không biết tiểu cô nương vui thế nào đâu.” Bùi Oanh cũng nhận thấy sự hoài niệm trong ánh mắt con gái, bèn hỏi thêm: “Đúng rồi, hiện tại các ngươi đang ở đâu?”
Mạnh Tòng Nam đáp: “Ở quận Lâm Giang.”
Quận Lâm Giang nằm ở ranh giới giữa Kinh Châu và Ích Châu, nhưng nghiêng về phía Kinh Châu hơn, cách Trầm Viên Đạo hai ngày đi xe ngựa.
“Có bạn từ phương xa tới, thật đáng mừng.” Bùi Oanh giữ Mạnh Tòng Nam lại dùng bữa, đối phương cũng không từ chối.
Dùng bữa xong, Mạnh Tòng Nam mới cáo từ ra về.
Bùi Oanh từ trước đến nay có thói quen nghỉ trưa, hôm nay trên đường về phòng lại nghe thêm một tiếng bước chân. Nàng quay người, nhìn người đáng lẽ ra đang ở thư phòng, nói:
“Chiến sự đã cận kề, Hoắc Đình Sơn, sao ngài vẫn có vẻ nhàn nhã như vậy?”
Người này lại đáp:
“Phu nhân nói không sai, ta hiện tại quả thực không bận. Lý Khiếu Thiên đã chết, Tư Châu đã nằm trong tay ta. Trầm Viên Đạo đã phá, Hoài Cổ Quan và Đông Môn Quan hai nơi hiểm yếu đều đã bị uy hiếp. Nếu ta là Tòng Lục Kỳ, nhất định sẽ nhanh chóng phái người tới cầu hòa với ta, đồng thời điều binh trấn thủ những nơi hiểm yếu còn lại.”
Bùi Oanh nghĩ đến một nửa binh mã còn lại của Tư Châu. Trước đây, Lý Khiếu Thiên chia binh làm hai đường, có một nửa quân số đã đi về phía đông. Nàng hỏi:
“Vậy số binh Tư Châu còn lại thì sao? Ngài chỉ g.i.ế.t được Lý Khiếu Thiên cùng các võ tướng Tư Châu khi đó ở bên hắn, còn những võ tướng bị điều đi thì ngài định để mặc? Chặt cỏ không nhổ tận gốc, cẩn thận kẻ khác ghi thù ngài g.i.ế.t chủ công của bọn họ, rồi ngày sau ngài gặp nạn.”
Hoắc Đình Sơn nhếch môi cười:
“Phu nhân không cần lo lắng cho ta. Trước đây ta đã gửi thư cho Lôi Dự Châu, mượn đao g.i.ế.t người. Số binh Tư Châu còn lại giao cho hắn xử lý là được.”
Bên cạnh giường sao có thể để người khác ngủ yên? Đám binh Tư Châu bám theo sau Lôi Thành Song, Lôi Dự Châu nhất định sẽ phải giải quyết. Hơn nữa, quân từ Dự Châu xuất phát còn nhanh hơn đội quân từ Trầm Viên Đạo mà hắn dẫn đi.
Bùi Oanh nghe được vẻ nhàn nhã và sự tự tin tuyệt đối trong giọng nói của hắn, không khỏi hiếu kỳ:
“Hiện tại Trầm Viên Đạo đã phá, sao ngài không tiếp tục tiến quân vào Kinh Châu?”
“Chưa nói đến việc Tư Châu vừa chiếm được còn cần chỉnh đốn, phu nhân, chẳng lẽ nàng nghĩ rằng phu quân nàng thực sự muốn làm trung thần?” Người này thản nhiên mở miệng.
Bùi Oanh: “…”
Ánh mắt nàng theo bản năng liếc về phía bên cạnh.
Cửa phòng vừa nãy đã bị hắn đóng lại, trong phòng ngoài hắn và nàng ra thì không còn ai khác. Nhưng cho dù có, dường như cũng không sao cả, hiện tại cả phủ đều là người U Châu.
Bùi Oanh thu lại ánh mắt, nói:
“Đã vậy, nếu ngài hiếm khi rảnh rỗi, thì ngủ một giấc trưa cho tốt, nghỉ ngơi thật khỏe đi.”
“Phu nhân thấy vị Mạnh tiểu thúc của nàng thế nào?” Hắn đột nhiên hỏi.
Động tác cởi dây buộc tóc của Bùi Oanh khựng lại:
“Hoắc Đình Sơn, ngài nói chuyện cho tử tế vào.”
Người này lại bắt đầu giọng điệu kỳ quặc.
“Phu nhân tự miệng gọi, ta chỉ thuật lại, sao có thể nói là không tử tế?” Hoắc Đình Sơn tỏ ra đầy lý lẽ.
Bùi Oanh hơi nheo mắt, đột nhiên hỏi:
“Vậy phu quân thấy vị Ninh nhị muội của ngài thế nào?”
Hoắc Đình Sơn: “…”
“Phu quân trước đây cũng tự miệng gọi mà.” Bùi Oanh khẽ nhướng đôi mày, thấy hắn im lặng không đáp, liền tiếp tục thừa thắng xông lên:
“Ta chỉ học theo ngươi thôi. Nếu phu quân thấy ta gọi không ổn, thì hẳn nên tự xét lại mình có phải đã làm gương xấu hay không.”
Hoắc Đình Sơn khẽ ho một tiếng, tránh đề cập tới vấn đề xưng hô:
“Phu nhân, tuy rằng cái tên Mạnh Tòng Nam kia là thân tộc của tiểu nha đầu, nhưng lúc này hắn tìm tới cửa, chưa chắc không có dụng ý khác, mọi chuyện vẫn nên cẩn thận.”
“Hắn vẫn luôn buôn bán qua lại giữa Kinh Châu và Ích Châu, giờ nghe tin chúng ta đến Kinh Châu, tới bái phỏng cũng là chuyện thường.” Bùi Oanh nằm xuống sau khi tháo dây buộc tóc, nói:
“Nhưng ta sẽ không tiếp xúc nhiều với họ, nếu để lộ ra thì không hay.”
“Cái gã Lôi Thành Song này đúng là đang nôn nóng tìm đến.”
Trong thư, đối phương đầu tiên cảm tạ lời cảnh báo của hắn, nói rằng đám quân Tư Châu kia đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Tiếp đó, sau vài câu tâng bốc mà Hoắc Đình Sơn cho là vô dụng, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Lôi Thành Song nói rằng mình có một đích nữ, năm nay vừa đôi tám, dung mạo tuyệt sắc, ở Dự Châu lại có tiếng là hiền đức. Nàng ngưỡng mộ anh hùng U Châu, mong muốn gả cho nhi tử của Hoắc Đình Sơn.
Còn gả cho người con nào thì thư không nói, tức là ai cũng được. Nhưng theo lẽ thường, nếu Hoắc Đình Sơn gật đầu với hôn sự này, người cưới nàng ắt sẽ là Hoắc Minh Tuấn, trưởng tử.
Thư được truyền cho một nhóm mưu sĩ xem qua.
Công Tôn Lương vuốt râu, nói:
“Chủ công, mỗ cho rằng có thể cân nhắc liên hôn với Dự Châu.”
Hoắc Đình Sơn nhướn mày:
“Thái Hòa, lời này từ đâu mà ra?”
Công Tôn Lương đáp:
“Thứ nhất, tổ tiên nhà họ Lôi từng có bốn đời tam công, dù nói rằng trong gần trăm năm qua có phần sa sút, nhưng căn cơ thế gia vẫn còn, số lượng môn sinh và cố hữu của Lôi gia đến nay vẫn đáng kể. Thứ hai, địa thế Dự Châu thuận lợi nhờ hệ thống sông ngòi, phụ lưu dày đặc, thủy quân của họ nổi danh thiện chiến, nghe nói còn có một đội chiến thuyền mạnh tựa giao long, không gì không phá được. Nam nhi U Châu ta tuy dũng mãnh như hổ sói, nhưng lại không quen sông nước. Nếu kết hợp với Dự Châu, chẳng phải là bổ khuyết cho nhau sao? Thứ ba, trong số các châu còn lại, Dự Châu là nơi sát với lãnh địa của chủ công nhất. Các châu khác thì hoặc quá xa, hoặc giá trị không bằng Dự Châu. Nay hai vị công tử nhà ngài chưa thành thân, chắc hẳn chủ công cũng có ý định cho họ liên hôn. Theo mỗ, lúc này chính là thời cơ.”
Hoắc Đình Sơn xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, im lặng không nói.
Ngày hôm đó, hắn và nhóm mưu sĩ ở trong thư phòng bàn luận suốt cả buổi chiều. Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, cửa thư phòng mới một lần nữa mở ra.
Sau bữa tối, như thường lệ, phu nhân của hắn, Bùi Oanh, ra vườn tản bộ. Sau khi đi dạo tiêu thực, nàng quay lại phòng ngủ chính, tiếp tục chỉnh lý sổ sách.
Hiện tại, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt, doanh thu mỗi tháng đều tăng trưởng. Thời gian mà Bùi Oanh dành để quản lý sổ sách cũng nhiều hơn trước.
“Phu nhân, ta có chuyện muốn bàn với nàng.” Hoắc Đình Sơn bước vào phòng, tiện tay khép cửa lại.
Bùi Oanh ngẩng đầu:
“Chuyện gì vậy?”
“Lôi Dự Châu có một đích nữ, năm nay vừa đôi tám, muốn gả cho nhi tử của ta, để kết thân với U Châu.” Hoắc Đình Sơn ngồi xuống bên cạnh nàng, “Ta cảm thấy cũng ổn, ý nàng thế nào?”
Bùi Oanh hỏi:
“Cô nương ấy tên gì? Có bức họa nào không? Tính tình phẩm hạnh ra sao?”
Hoắc Đình Sơn: “…”
Bùi Oanh cau mày:
“Ba chuyện đó ngài đều không biết, vậy mà dám nói là ‘ổn’?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]