🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Hoắc Đình Sơn, ngài cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ, hôn nhân là chuyện qua loa được hay sao? Hai chữ ‘ổn’ ấy, ngài lấy đâu ra dũng khí mà nói?”

Hoắc Đình Sơn với tay lấy ấm trà bên cạnh, rót cho nàng một chén, cười làm lành:

“Phu nhân bớt giận. Lôi Dự Châu nói rằng nữ nhi ông ta rất xinh đẹp, lại có tiếng hiền đức ở Dự Châu, ngưỡng mộ anh hùng U Châu ta.”

Bùi Oanh hừ lạnh một tiếng:

“Ông ta nói mà ngài tin sao? Phụ mẫu nhìn con cái vốn khác với người ngoài. Dù cho trong mắt thiên hạ con cái là cỏ dại hoa dại, thì trong mắt phụ mẫu, chúng vẫn là linh chi mẫu đơn!”

Hoắc Đình Sơn khẽ co giật khóe miệng.

Không đến mức như vậy chứ? Hoắc Tri Chương, tên tiểu tử da dày t.hịt thô kia, trong mắt hắn chẳng khác nào cỏ dại, ném ở đâu cũng sống khỏe, mặc sức mà sinh trưởng.

Nhưng giờ không thể phản bác, nếu không nàng sẽ càng tức giận.

Bùi Oanh nhíu c.h.ặ.t đôi mày thanh tú:

“Cái danh tiếng ấy từ đâu mà có, ta nghĩ giờ không ai hiểu rõ cách vận dụng hơn ngài. Nếu ngài và ta muốn, chẳng phải vẫn có thể biến một tiểu nương tử bình thường thành một nữ lang thông tuệ, hiền lương, thậm chí mang cả phúc khí trong người hay sao? Không biết gì cả, ngài đã muốn để nhi tử cưới một tiểu nương tử chưa từng gặp mặt. Chuyện này tốt cho nhi tử, hay tốt cho tiểu nương tử ấy? Cứ mù quáng ghép đôi như thế, sau này sống không hòa hợp, trở thành oan gia, thì biết làm sao?”

Một tràng dài lời nói đổ xuống như búa bổ, khiến Hoắc Đình Sơn giật giật khóe mắt liên tục.

Hắn trước đó chỉ nói đúng hai câu.

Người đàn ông khẽ thở dài, đáp:

“Phu nhân…”

Bùi Oanh liếc mắt nhìn hắn:

“Hoắc Đình Sơn, ngài không phải lại đang nhắm tới điều gì ở Dự Châu đó chứ?”

Ánh mắt nàng không sắc bén, chỉ mang vài phần bất mãn xen lẫn sự dò xét. Nhưng Hoắc Đình Sơn không chịu nổi kiểu nhìn ấy của nàng, đành nói:

“Phu nhân hiểu lầm ta quá rồi. Chuyện kết thân là do Lôi Dự Châu đề cập trước.”

Bùi Oanh mím đôi môi đỏ mọng, không nói gì.

“Chờ chút.” Hoắc Đình Sơn đứng dậy, bước ra khỏi phòng chính vài bước.

Sau khi hắn rời đi, Bùi Oanh cúi đầu nhìn lại sổ sách, nhưng ánh mắt cứ lạc thần, nhìn mãi một trang mà không đọc nổi chữ nào.

Nàng đưa tay ấn nhẹ thái dương, định thần lại.

“Cạch.”

Tiếng cửa phòng vang lên lần nữa.

Người vừa đi nay đã quay lại, trên tay cầm một phong thư. Hoắc Đình Sơn đẩy cuốn sổ sách trước mặt Bùi Oanh ra, đặt bức thư đã mở sẵn lên bàn.

Bùi Oanh cúi đầu, chậm rãi đọc từng chữ trong bức thư đến từ Lôi Dự Châu. Đọc đến cuối, quả nhiên thấy rõ, là đối phương nhắc đến chuyện kết thân trước.

Thấy sắc mặt nàng dịu đi đôi chút, Hoắc Đình Sơn liền nói:

“Phu nhân, chuyện kết thân này đúng là do Lôi Thành Song khởi đầu trước. Ta chẳng qua đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi thấy cũng ổn thỏa.”

“Ngài thấy cái gì là ổn thỏa?” Bùi Oanh quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.

Đôi mắt hạnh trong trẻo như nước, tựa hồ trở thành một tấm gương sáng ngời nhất, phản chiếu rõ nét nét mặt của hắn, dường như cũng soi tỏ mọi tâm tư trong lòng hắn. Hoắc Đình Sơn khẽ tránh ánh nhìn của nàng.

Nhưng những lời cần nói vẫn phải nói ra: “Trong vùng Dự Châu, sông ngòi chằng chịt, nhiều nơi đan xen thành mạng lưới. Thủy quân Dự Châu dũng mãnh thiện chiến, dưới trướng Lôi Thành Song còn sở hữu một đội chiến thuyền. Nghe nói, chiếc lớn nhất không chỉ chở được binh lính mà còn có thể chứa cùng lúc hàng chục con ngựa.”

Bùi Oanh nghe đến đây đã tỏ tường.

Hắn nhắm đến thủy quân của người ta.

Hoắc Đình Sơn tiếp lời: “Vùng Giang Đông và các khu vực khác thường mưa nhiều, đường thủy phức tạp. Binh sĩ của họ đều tinh thông bơi lội, trong nước chẳng khác nào cá chạch vào đầm. Ta tự biết điểm này, binh sĩ vùng U Châu của ta không thể so bì. Tương lai tiến quân xuống phương Nam, chắc chắn sẽ gặp thủy chiến, nếu có một đồng minh quen thuộc đường thủy, nhiều vấn đề khó khăn sẽ được giải quyết dễ dàng.”

Dẫu quân U Châu của hắn từng một đường đánh tới tận vương đình Hung Nô ở Bắc địa, nhưng Hoắc Đình Sơn trong một số khía cạnh vẫn không kiêu ngạo. Hắn biết rõ binh sĩ Bắc địa của mình trên nước không thể so được với binh sĩ phương Nam.

“Nhất định phải dùng hôn sự của con cái để đổi lấy lợi ích sao?” Bùi Oanh nghiêm túc nói: “Hôn nhân là chuyện cả đời. Gả chồng mà chỉ qua mai mối, cùng một người xa lạ chưa từng gặp mặt, không biết phẩm hạnh thế nào, phải chung sống dưới một mái nhà, sớm tối đối diện hàng chục năm, chỉ nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt. Minh Tuấn là con của ngài, sao ngài có thể nhẫn tâm với nó như vậy?”

Ánh mắt Hoắc Đình Sơn dần trở nên u tối: “Phu nhân, chính bởi Minh Tuấn là con của ta, chính bởi nó sinh ra trong Hoắc gia, đây là trách nhiệm nó phải gánh vác. Từ nhỏ, nó đã được gia tộc che chở. Khi con nhà áo vải còn phải chạy vạy kiếm miếng cơm, thậm chí tính toán từng đồng xu lẻ trong túi, thì nó đã có áo gấm cơm ngon, có kẻ hầu người hạ. Mùa đông giá rét, con nhà áo vải nâng niu từng que củi, đến lạnh cắt da cũng không dám đốt; nó thì được hưởng hơi ấm từ than bạc trong căn nhà tổ tiên xây dựng. Khi con nhà bình dân ba tuổi chơi đùa với đất trước cửa nhà, hoặc ngơ ngác nhìn cổng trường mở rộng, thì Minh Tuấn đã có tiên sinh riêng dạy dỗ, kinh văn, kỵ xạ đều không thiếu. Nếu nó không phải con của Hoắc Đình Sơn ta, sao có thể có ngày hôm nay? Nếu người khác chỉ cần nghe lệnh kết thân là có được những điều trên, e rằng kẻ tranh nhau làm con ta sẽ nhiều như cá diêc qua sông. Như thế, phu nhân còn cho rằng ta đối với nó tàn nhẫn sao?”



Bùi Oanh nghẹn lời.

Hắn nói không hẳn sai, nàng cũng không sai.

Sai lầm chính là ở thời đại này, là thời đại phong kiến nơi nhà dân chẳng đủ lương thực, mùa đông khó giữ mình.

Thấy sắc mặt Bùi Oanh tái nhợt, Hoắc Đình Sơn nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, giọng nói dịu lại: “Thân là con cháu Hoắc gia, Minh Tuấn và Tri Chương đã sớm hiểu rõ đạo lý này.”

Đời này như thế, đời hắn cũng vậy. Năm đó, hắn kết hợp với nữ nhân Ninh gia cũng vì lợi ích thúc đẩy.

“Nhưng hiểu là một chuyện, trong lòng nhất định sẽ không dễ chịu...” Bùi Oanh khẽ nói, “Nếu sau này Minh Tuấn gặp được nữ tử mà nó muốn sống cả đời, ngài bảo nó phải làm sao?”

Hoắc Đình Sơn vốn định nói “Cùng lắm thì nạp làm thiếp”, nhưng lại nghĩ đến thời đại của nàng chỉ có chế độ một vợ một chồng, không chấp nhận thê thiếp, đành nuốt lại lời định thốt ra.

Bùi Oanh nghĩ ra một cách: “Hiện tại, việc ở U Châu hẳn đã bớt nặng nhọc, mà Tư Châu vừa mới thu phục, trọng tâm là chỉnh đốn lại Tư Châu. Chi bằng thế này, để Minh Tuấn đến một chuyến, tạm thời ở lại Lạc Dương, xử lý chuyện Tư Châu. Đồng thời, ngài gửi thư đến Lôi Dự Châu, bảo ông ta đưa con gái đến Lạc Dương. Để hai đứa gặp gỡ, tiếp xúc. Nếu không thành, vậy thì đổi sang nữ tử khác của Lôi gia, dù sao ngài cũng chỉ quan tâm nàng ấy có phải xuất thân từ Lôi gia hay không thôi mà.”

Hắn không bỏ được thủy quân Dự Châu, còn Minh Tuấn tính tình e sẽ nghe theo phụ thân, sẵn lòng đặt cảm xúc cá nhân sau lợi ích gia tộc, nhưng nàng không đành lòng để hai đứa trẻ trở thành đôi uyên ương oán hận.

“Hoắc Đình Sơn, ngài cảm thấy thế nào?” Bùi Oanh hỏi hắn.

Hoắc Đình Sơn chỉ nhìn nàng, không nói lời nào.

“Ngài nhìn ta làm gì, mau nói đi, mau đồng ý đi.” Bùi Oanh đưa tay đẩy hắn.

Cánh tay nàng đeo chiếc vòng hoàng ngọc, vừa chạm vào hắn đã bị hắn nắm lấy, bàn tay to lớn của nam nhân bao trọn tay nàng, kéo nàng về phía mình.

Tà áo tung bay, hương thơm thoảng qua, người mỹ phụ bên cạnh đã nằm trọn trong vòng tay hắn.

Hoắc Đình Sơn một tay ôm lấy vòng eo thon của nàng, cằm áp lên gò má mềm mại trắng nõn: “Được, sao lại không được. Hiếm khi phu nhân nghiêm túc đề xuất ý kiến với ta. Tuy ta là phụ thân của Minh Tuấn, nhưng không chăm lo cho nó nhiều như phu nhân. Chờ nó xuống phía Nam, ta sẽ bảo nó tới cảm ơn phu nhân thật tốt.”

Hắn cúi đầu, phần râu cứng nơi cằm chạm vào má nàng, khiến Bùi Oanh khó chịu né sang một bên. Nàng khẽ nói:

“Không cần phải đặc biệt đến tạ ơn ta. Dù sao Minh Tuấn cũng từng gọi ta một tiếng mẫu thân, ta sao có thể để nó cưới một nữ tử mà bản thân nó chán ghét?”

Hoắc Đình Sơn bật cười trầm thấp:

“Phu nhân xưa nay lòng dạ vẫn thiện lương. Ngày mai ta sẽ sai người gửi thư về U Châu, bảo nó đến Lạc Dương một chuyến.”

Bùi Oanh âm thầm tính toán trong lòng.

Từ Kinh Châu sai khoái mã gửi thư về U Châu, sau đó từ U Châu xuôi nam đến Lạc Dương, ít nhất cũng phải mất hơn hai tháng.

Khi nàng định lên tiếng, bỗng một bàn tay thô ráp bất ngờ chạm đến cằm nàng, mấy ngón tay mạnh mẽ giữ chặt, nâng nhẹ cằm nàng lên.

Nụ hôn nóng bỏng phủ xuống.

Trong phòng, đèn vẫn sáng như cũ, nhưng bên cạnh án thư, từ ngoài cửa hắt vào một vệt bóng tối, bao trùm lấy người phụ nữ bị ép sát trước án thư. Như một báu vật bị ác long kéo sâu vào tận hang động của nó.

Dải dây áo màu hạnh bị đôi tay dài với những đốt xương rõ ràng nhẹ nhàng tháo ra. Bàn tay sẫm màu, như loài cá mập ngửi thấy mùi m.á.u tươi, len lỏi vào khe hở nhỏ nơi lớp áo vừa được vén lên.

Tựa như có cát nóng rơi vào lòng, Bùi Oanh bất giác bật ra một tiếng rên khẽ, sống lưng nàng căng thẳng, ngả người ra sau. Nhưng rất nhanh, nàng bị một cánh tay như sắt thép giữ chặt, kéo lại vào trong vòng ôm của hắn.

Đêm nay, thật sự rất dài.

---

Sau khi quân U Châu phá được Trầm Viên Đạo, bọn họ không lập tức tiến quân, mà như hổ lớn nằm phục, đóng quân ở vùng hiểm yếu, quan sát tình hình hai cửa ải Hoài Cổ Quan và Đông Môn Quan gần đó. Đồng thời, lấy Trầm Viên Đạo làm chỗ neo, nhanh chóng sắp xếp lại cục diện Tư Châu vừa mới đổi chủ.

Năm ngày sau khi Mạnh Tòng Nam rời đi, hắn lại đến thăm một lần nữa. Lần này không còn đến một mình, mà còn có phu nhân của hắn, Lữ Hồng Anh, đi cùng.

Lần này, Hoắc Đình Sơn không ra mặt, mà để Bùi Oanh và Mạnh Linh Nhi tiếp đãi.

Đây là lần đầu tiên Bùi Oanh gặp Lữ Hồng Anh. Nàng ta dung mạo thanh tú, đứng cạnh phu quân chỉ cao đến n.g.ự.c hắn, dáng vẻ nhỏ nhắn, yêu kiều.

Cũng giống như lần trước, Mạnh Tòng Nam mang theo lễ vật. Bùi Oanh thoáng nhìn vào hộp lễ, thấy những món đồ bên trong còn long trọng hơn cả lần đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Phu thê bọn họ đến vào buổi sáng, Bùi Oanh lưu họ lại dùng bữa trưa.

Chính sảnh được đặt bốn chậu nước đá ở bốn góc, khiến cho mùa hè oi bức cũng trở nên mát mẻ. Trên bàn tiệc bày biện những món ăn mỹ vị, làm người ta không khỏi thèm thuồng: gà quay được cắt thành từng miếng gọn gàng, t.hịt lợn thái lát xào cùng hẹ, và canh cá hầm trắng đục, thơm ngậy.

Mạnh Tòng Nam trước đây chưa từng ăn t.hịt xào, khi lần đầu nếm thử liền giật mình, tấm tắc khen ngợi:

“Thì ra t.hịt heo cũng có thể ngon đến thế này. Hôm nay được thưởng thức, mới nhận ra trước kia quả là phí hoài cả nguyên liệu lẫn thời gian.”

Lữ Hồng Anh khẽ cười nói:



“Bây giờ biết cũng chưa muộn, còn hơn sống mơ hồ cả đời, đến cuối cùng nhìn lại, nửa phần sơn hào hải vị cũng không có gì đáng để hoài niệm.”

Nói xong, nàng ta mỉm cười đầy hoài niệm:

“Nhớ năm đó, khi phụ thân còn tại thế, mỗi đêm giao thừa đều cùng đại bá ăn gà lôi nướng. Hai người mỗi người một nửa con, rồi lấy thêm hai con c.h.ặ.t nhỏ, chia phần cánh và đùi cho đám trẻ nhỏ.”

Bùi Oanh hoàn toàn không biết gì về chuyện này, chỉ mỉm cười phụ họa. Nhưng tiểu cô nương bên cạnh nàng thì lại hiện lên vẻ mặt bồi hồi nhớ nhung.

Mạnh Linh Nhi nhớ lại thuở ấu thơ, tổ mẫu không thích nàng cùng mẫu thân, ngày thường có thứ gì tốt đều bí mật mang cho nhị phòng. Phụ thân lên kinh nhậm chức, tổ mẫu thậm chí không buồn che giấu nữa.

Bình thường đường đệ được ăn bánh khúc nụ, bánh táo chua hay các món ngon khác, nàng đều không có phần. Chỉ thi thoảng khi đến nhà Nam tiểu thúc ở kế bên chơi với muội muội Tiểu Nhu, nàng mới có thể được chút bánh khúc nụ mà Nam tiểu thúc lén cho.

Đêm giao thừa là bữa ăn phong phú nhất, ngày thường tổ mẫu đối với nàng nghiêm khắc, nhưng ngày ấy lại hiếm hoi mà hòa nhã. Tổ phụ và thúc tổ phụ hai nhà cùng nhau sum họp trong sân, không khí rộn rã náo nhiệt.

Trong bữa tiệc, mọi người đều bàn chuyện xưa. Lữ Hồng Anh đôi lần đưa ánh mắt có vẻ vô tình lướt qua Bùi Oanh, thấy nàng không mấy hưởng ứng, bèn cúi mắt, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Dùng bữa xong, Mạnh Tòng Nam chắp tay thưa:

"Đại tướng quân phu nhân, tại hạ có một thỉnh cầu đường đột."

Bùi Oanh nói:

“Mạnh tiểu thúc cứ nói, không sao.”

Mạnh Tòng Nam nhìn thoáng qua thê tử rồi lại nhìn cháu gái, mỉm cười nói:

"Thực không dám giấu, lần này đến Trầm Viên Đạo, ta đã cùng nội tử bàn bạc muốn lưu lại nơi đây thêm vài ngày. Một là mười năm xa cách, thật nhớ thương Linh Nhi, mong có thể hàn huyên thêm chút tình thân. Hai là ta muốn tìm hiểu vài thương nhân có ý hợp tác tại nơi này. Do đó, muốn thỉnh cầu phu nhân gia ân lưu lại nội tử trong phủ hai canh giờ, để ta ra ngoài tìm chỗ trọ, sau đó sẽ quay lại đón nàng.”

Bùi Oanh nghe xong liền hiểu ra ý tứ, thì ra đối phương chỉ muốn lưu lại phủ Giả tiết lâu thêm một chút.

Đối diện là thân thuộc bên phụ thân của nữ nhi, nàng liền hào phóng nói:

“Cần gì phải tìm chỗ trọ bên ngoài? Trong phủ vẫn còn không ít phòng trống, chi bằng ở lại trong phủ vài ngày.”

Mạnh Tòng Nam cười lắc đầu:

“Quấy rầy Đại tướng quân và phu nhân là điều không nên. Nội tử của ta tính nhút nhát, nếu ở lại trong phủ e là mỗi ngày đều bất an. Hơn nữa, việc làm ăn của ta chẳng thể xong trong một sớm một chiều, cần thường xuyên ra vào, mà nếu vậy thì lòng ta thật áy náy.”

Bùi Oanh thấy hắn cự tuyệt quả quyết, hơn nữa lý do đưa ra lại xuất phát từ sự cân nhắc cho bản thân mình, biết phu thê họ thực sự không muốn ở lại phủ. Nàng cũng không ép, chỉ mỉm cười nói:

“Vậy được, nếu có điều gì cần đến ta, xin cứ nói, chớ khách sáo.”

Mạnh Tòng Nam liền chắp tay làm lễ:

“Đa tạ Đại tướng quân phu nhân.”

Hắn rời đi trước, còn Lữ Hồng Anh tạm thời lưu lại trong phủ.

Có khách tại phủ, Bùi Oanh và nữ nhi cùng lưu lại bầu bạn. Không rõ vì sao, có lẽ bởi đối phương đều là người quen của Lữ Hồng Anh, nàng ta không hề tỏ ra nhút nhát như Mạnh Tòng Nam đã nói.

Hai canh giờ trôi qua trong chớp mắt, Mạnh Tòng Nam quay lại đúng hẹn để đón người. Bùi Oanh lại mời lưu dùng cơm, nhưng lần này bị khước từ.

“Hai ba ngày tới ta phải chạy lo việc buôn bán, nội tử e rằng lại đến làm phiền. Mong phu nhân khi ấy chớ lấy làm phiền lòng.” Mạnh Tòng Nam cười nói.

Bùi Oanh ôn hòa đáp:

“Chẳng thể coi là phiền. Linh Nhi vốn ít thân thích bên phụ thân, nay được gặp lại các vị ở nơi này, nha đầu ấy rất vui mừng. Nếu các ngươi không gấp gáp lên đường, hãy lưu lại thành thêm ít ngày.”

Mạnh Tòng Nam mỉm cười gật đầu nhận lời.

Đêm ấy, Bùi Oanh đem chuyện kể lại cho Hoắc Đình Sơn, nói rằng Mạnh Tòng Nam cùng thê tử đến Trầm Viên Đạo thăm Linh Nhi, đồng thời cũng nhân tiện lo việc làm ăn.

Hoắc Đình Sơn ngồi bên xem nàng lật giở sổ sách, thản nhiên hỏi:

“Phu nhân hiểu rõ bao nhiêu về Mạnh Tòng Nam?”

Bùi Oanh thật thà đáp:

“Không nhiều, chỉ biết năm xưa một chi này từng xuôi Nam làm thương buôn. Hiện nay nghe nói ở vùng giáp ranh giữa Ích Châu và Kinh Châu buôn bán, cư ngụ tại quận Lâm Giang.”

Hoắc Đình Sơn nhàn nhạt nói:

“Phu nhân, Mạnh gia này cách đây bốn tháng mới dời đến quận Lâm Giang.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.