“Hoắc Đình Sơn, ngài cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ, hôn nhân là chuyện qua loa được hay sao? Hai chữ ‘ổn’ ấy, ngài lấy đâu ra dũng khí mà nói?”
Hoắc Đình Sơn với tay lấy ấm trà bên cạnh, rót cho nàng một chén, cười làm lành:
“Phu nhân bớt giận. Lôi Dự Châu nói rằng nữ nhi ông ta rất xinh đẹp, lại có tiếng hiền đức ở Dự Châu, ngưỡng mộ anh hùng U Châu ta.”
Bùi Oanh hừ lạnh một tiếng:
“Ông ta nói mà ngài tin sao? Phụ mẫu nhìn con cái vốn khác với người ngoài. Dù cho trong mắt thiên hạ con cái là cỏ dại hoa dại, thì trong mắt phụ mẫu, chúng vẫn là linh chi mẫu đơn!”
Hoắc Đình Sơn khẽ co giật khóe miệng.
Không đến mức như vậy chứ? Hoắc Tri Chương, tên tiểu tử da dày t.hịt thô kia, trong mắt hắn chẳng khác nào cỏ dại, ném ở đâu cũng sống khỏe, mặc sức mà sinh trưởng.
Nhưng giờ không thể phản bác, nếu không nàng sẽ càng tức giận.
Bùi Oanh nhíu c.h.ặ.t đôi mày thanh tú:
“Cái danh tiếng ấy từ đâu mà có, ta nghĩ giờ không ai hiểu rõ cách vận dụng hơn ngài. Nếu ngài và ta muốn, chẳng phải vẫn có thể biến một tiểu nương tử bình thường thành một nữ lang thông tuệ, hiền lương, thậm chí mang cả phúc khí trong người hay sao? Không biết gì cả, ngài đã muốn để nhi tử cưới một tiểu nương tử chưa từng gặp mặt. Chuyện này tốt cho nhi tử, hay tốt cho tiểu nương tử ấy? Cứ mù quáng ghép đôi như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3735294/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.