Lúc Sa Anh quay về báo cáo với Hoắc Đình Sơn thì hắn đang ở một trạm kiểm soát nhỏ bên ngoài quân doanh, vừa hoàn tất việc thẩm vấn.
“Đại tướng quân, người đã tìm thấy rồi.” Sa Anh kéo lê t.h.i t.h.ể đến, nói: “Tên này đã thông qua một đường hầm bí mật dưới nước, trốn vào một hang động nhỏ biệt lập với động lớn. Hắn đã nấp trong đó suốt mấy canh giờ, có lẽ trong thời gian ấy còn nhiều lần lẻn ra quan sát. Quả thật khiến huynh đệ chúng ta khó lòng phát hiện.”
Ánh mắt Hoắc Đình Sơn lướt qua thi thể, nhận ra y phục trên người kẻ đó đúng là loại mà các tù binh trước đó đã mặc. “Làm tốt lắm.”
Sa Anh nhanh chóng liếc nhìn phía sau Hoắc Đình Sơn. Đây không phải quân doanh, không có doanh trướng san sát, tầm nhìn thông suốt, hắn nhìn rõ những t.h.i t.h.ể nằm la liệt trên mặt đất.
Sa Anh nhịn không được mà hỏi: “Đại tướng quân, bọn chúng đã khai nhận thành thật chưa?”
“Bốn tên ‘thợ săn’ khai rằng chúng là người Dự Châu, nhận lệnh của Lôi Thành Song ở đó. Về việc tại sao lại đổ phân và xác c.h.ế.t động vật xuống sông, chúng khăng khăng nói không biết. Cái miệng và xương cốt chúng thật cứng rắn.” Hoắc Đình Sơn nhếch môi cười lạnh: “Còn nhóm phía sau tự xưng là do thám của Ung Châu. Ung Châu? Hừ.”
Sa Anh chau mày.
Dự Châu và Ung Châu?
Người từ Ung Châu? Chẳng phải đó là quân triều đình sao? Có khi nào là giả mạo?
Khi nói xong về việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3732925/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.