Bùi Oanh im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Ngài làm sao mà không bận? Ngài cũng bận rộn lắm.”
Người này trước và sau mỗi lần ra trận, không chỉ thường xuyên họp bàn với các mưu sĩ mà còn phải xử lý hàng loạt công văn khẩn cấp từ ba châu, thường xuyên ngồi trong thư phòng cả một buổi chiều.
Hoắc Đình Sơn giờ đã là một tiểu hoàng đế cai quản một vùng đất, hơn nữa lại là kẻ đầy tham vọng, nếu không bận thì thật kỳ lạ.
Đúng là mở mắt nói dối.
Hoắc Đình Sơn không vui nhíu mày: “Số lần ta cùng phu nhân du ngoạn cũng không ít, hơn nữa chuyến đi chùa Trường Linh và săn đông trước đây, chẳng phải cũng tính là đi xa sao?”
Bùi Oanh: “…”
Hắn từ khi nào lại thích tranh thắng thua thế này?
Thấy nàng không nói lời nào, Hoắc Đình Sơn liền ôm lấy nàng, thỉnh thoảng lại khẽ hôn lên tóc mai của nàng. “Phu nhân cớ gì im lặng, chẳng lẽ ta nói sai? Hay phu nhân kể ta nghe, phu quân đã khuất của nàng bận rộn ra sao, có phải phần lớn thời gian không ở nhà không?”
“Sao ngài lại tò mò thế?” Bùi Oanh đẩy hắn ra một chút.
Hoắc Đình Sơn đáp rất tự nhiên: “Ta chưa từng đặt chân tới thế giới của phu nhân, khó tránh khỏi tò mò. Cũng nghĩ rằng, sau này nếu thiên hạ bình định, ta có thể tham khảo một số phương pháp của hậu thế.”
Ban đầu, Bùi Oanh cảm thấy vui mừng, nhưng sau đó lại nhớ rằng thời đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3732926/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.