Nghe Bùi Oanh nói muốn đi tới động lớn, Sa Anh trong lòng vô cùng bất an và hoảng sợ. Nếu nơi đó có mai phục, chủ mẫu và tiểu thư không cẩn thận bị bắt hoặc bị sát hại, hắn khó mà gánh nổi trách nhiệm, có c.h.ế.t cũng không đền hết tội.
Hàng loạt lý do để ngăn cản hiện lên trong đầu, cuối cùng, Sa Anh quyết định nói thẳng nỗi lo lắng của mình.
Nói thật vẫn hơn, chủ mẫu không phải người không biết lý lẽ, chắc chắn nàng sẽ hiểu.
Không ngờ, Bùi Oanh lại chưa nghĩ đến khả năng bị mai phục. Nàng đáp: “Hay là thế này, phái thêm người tới hỗ trợ Trần Hiệu úy, đợi khi nào động lớn được dọn sạch, ta sẽ tới.”
Sa Anh gật đầu, lập tức điều động binh mã tới tiếp viện, đồng thời sai một Hắc Giáp Kỵ cưỡi ngựa nhanh về đại bản doanh, điều quân tới đây.
“Chủ mẫu, bốn kẻ này tạm thời mang về doanh trại trước.” Sa Anh nói.
Ánh mắt Bùi Oanh rơi vào bốn người đang bị dây leo trói c.h.ặ.t như bánh chưng, trong mắt hiện rõ sự căm ghét sâu sắc: “Thật hèn hạ đến tột cùng, tội ác không thể dung tha.”
Chúng muốn dùng bệnh dịch để đối phó quân U Châu, chỉ thấy lợi trước mắt mà hoàn toàn không nghĩ đến bách tính xung quanh. Bệnh dịch khác hẳn chiến tranh thông thường, nó không thể kiểm soát, một khi bùng phát trên diện rộng thì không có đường quay lại.
Thế kỷ XIV, châu Âu từng xảy ra một trận dịch hạch kinh hoàng, bóng đen của Cái Chết Đen bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3732337/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.