“Thứ gì đang tới?” Bùi Oanh ngạc nhiên.
Nàng chăm chú lắng nghe, giữa tiếng vang vọng của d.a.o và nhũ đá, nàng nghe thấy một âm thanh khác, giống như tiếng vỗ cánh. Nhưng không phải gió, mà như một loài sinh vật nào đó đang vỗ cánh.
Vỗ cánh?
Chim chóc sao?
Không đúng, tiếng vỗ cánh dày đặc này không giống chim, mà giống…
Âm thanh tựa tiếng khỉ kêu vọng từ sâu trong hang động, Sa Anh cất giọng:
“Có đàn dơi bay qua, chủ mẫu, tiểu thư đừng sợ, dơi thường không cắn người đâu.”
Bùi Oanh ngước lên nhìn đỉnh hang. Càng đi sâu vào trong, đỉnh hang càng cao, lúc này khoảng cách giữa họ và trần hang ước chừng ba thước.
“Vù vù...” Tiếng đập cánh phía trước ngày càng lớn.
Ở nơi giao thoa giữa sáng và tối, một khối bóng đen lao ra, đen nghịt một mảng, trông như những đám mây dày đặc đang tụ lại.
Ánh lửa phía trước chiếu rọi lên những đám mây đen ấy, mơ hồ có thể thấy nhiều con dơi lộ ra những chiếc răng nhỏ nhọn, trắng nhợt đầy lạnh lẽo.
Sắc mặt Bùi Oanh khẽ thay đổi. Dơi quả thật thường không cắn người, nhưng nếu bị kinh động, mọi chuyện có thể bất ngờ chuyển biến.
Đặc biệt, dơi còn là "kho thuốc độc di động", bị trầy xước hoặc cắn trúng đều có nguy cơ nhiễm bệnh. Trong điều kiện y học cổ đại, bị nhiễm bệnh chẳng khác nào một chân đã bước vào quan tài.
“Cả đoàn cúi thấp xuống, giơ cao đuốc lên!” Bùi Oanh lớn tiếng.
Giữa lúc hỗn loạn, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3732338/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.