Bùi Oanh chỉ cảm thấy mình bị bọc trong một chiếc chăn nặng trĩu, giữa đêm xuân đầu mùa, khiến nàng nóng bức đến mặt đỏ bừng bừng. Nàng nghiêng đầu cố tránh đi luồng nhiệt tựa như lửa cháy, miệng còn kháng nghị:
“Hoắc Đình Sơn, ta đã làm khổ gì ngài chứ?”
“Phu nhân ép ta ăn t.hịt nai,” hắn đáp, giọng điệu đầy lý lẽ.
Bùi Oanh sững người.
Thịt nai? Thịt nai thì làm sao?
Ở hiện đại, nếu không cố ý tìm, cơ hồ chẳng bao giờ đụng đến t.hịt nai. Nhưng từ khi xuyên không đến cổ đại, nàng thường theo quân chinh chiến khắp nơi, thời gian định cư chẳng đáng kể. Trong vòng một năm rưỡi qua, số lần nàng dùng t.hịt nai chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Do đó, mỗi khi nhìn thấy t.hịt nai, thay vì nghĩ đến công dụng bổ dưỡng của nó, nàng chỉ bận tâm liệu nó có ngon hay không.
Nhưng giờ phút này, nàng mới chợt nhớ ra…
Màu hồng như son dần lan lên vành tai trắng ngần của mỹ nhân, một gương mặt tựa hoa phù dung cũng bắt đầu ửng đỏ. Bùi Oanh khẽ nói:
“Trước đó đã giao chiến nhỏ với Tư Châu rồi, sao ngài còn dám? Nếu để người ta biết được, họ sẽ hay rằng ngài đã phá luật, tự mình lập quân kỷ mà không giữ được, sau này còn lãnh binh thế nào?”
Nam nhân phía trên bỗng khựng lại. Ngay lúc Bùi Oanh nghĩ hắn sẽ buông nàng ra, hắn lại chậm rãi lên tiếng:
“Ta sẽ để lại một đường lui cho phu nhân. Đợi lát nữa phu nhân chỉ cần gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3732336/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.