Bùi Oanh im lặng một lúc, gọi Trần Nguyên ra một góc, nhường chỗ cho ba anh em Hoắc Đình Sơn xử lý số cá trên mặt đất. Nàng thì bắt đầu giảng giải cho Trần Nguyên về lưới long cốt.
Cấu tạo của lưới long cốt thực ra không phức tạp, chỉ cần đan xen gỗ nhỏ và sợi tơ. Trần Nguyên nghe qua đã hiểu ngay.
Hắn gật đầu nói: “Chủ mẫu, ta đã rõ. Nhưng hiện tại trong biệt viện không có sợi tơ, e rằng phải nhờ người về thành tìm trong các phòng thêu.”
“Việc này không gấp. Hai ngày nữa là đến kỳ săn đông, e rằng bọn họ cũng không rảnh rỗi để đánh cá.” Bùi Oanh mỉm cười.
Dù nói như vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tiếc là năng suất hiện nay quá thấp, chỉ những gia đình giàu có mới dùng được tơ lụa. Nếu không, việc đưa “lưới long cốt” vào đời sống dân gian thông qua công báo sẽ rất hữu ích.
Trần Nguyên đáp: “Vậy sau khi ta về thành sẽ xử lý việc này.”
Theo lý thì đến đây, cuộc trò chuyện đã xong. Nhưng nghĩ đến nữ nhi mình, Bùi Oanh ngập ngừng hỏi:
“Trần Hiệu úy, Linh Nhi khi ở trên lớp có nói nhiều không?”
Người với người khác nhau, tướng sĩ dưới trướng Hoắc Đình Sơn cũng vậy. Như Hùng Mậu thì thẳng thắn, Tần Dương lịch lãm, Sa Anh khéo ăn nói, còn Trần Nguyên...
Qua quan sát, Bùi Oanh nhận thấy Trần Hiệu úy là người ít nói, thuộc mẫu người hành động âm thầm.
Bình thường, dù ở cùng đồng đội, hắn cũng chỉ thỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3727175/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.