Bùi Oanh im lặng một lúc, gọi Trần Nguyên ra một góc, nhường chỗ cho ba anh em Hoắc Đình Sơn xử lý số cá trên mặt đất. Nàng thì bắt đầu giảng giải cho Trần Nguyên về lưới long cốt.
Cấu tạo của lưới long cốt thực ra không phức tạp, chỉ cần đan xen gỗ nhỏ và sợi tơ. Trần Nguyên nghe qua đã hiểu ngay.
Hắn gật đầu nói: “Chủ mẫu, ta đã rõ. Nhưng hiện tại trong biệt viện không có sợi tơ, e rằng phải nhờ người về thành tìm trong các phòng thêu.”
“Việc này không gấp. Hai ngày nữa là đến kỳ săn đông, e rằng bọn họ cũng không rảnh rỗi để đánh cá.” Bùi Oanh mỉm cười.
Dù nói như vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tiếc là năng suất hiện nay quá thấp, chỉ những gia đình giàu có mới dùng được tơ lụa. Nếu không, việc đưa “lưới long cốt” vào đời sống dân gian thông qua công báo sẽ rất hữu ích.
Trần Nguyên đáp: “Vậy sau khi ta về thành sẽ xử lý việc này.”
Theo lý thì đến đây, cuộc trò chuyện đã xong. Nhưng nghĩ đến nữ nhi mình, Bùi Oanh ngập ngừng hỏi:
“Trần Hiệu úy, Linh Nhi khi ở trên lớp có nói nhiều không?”
Người với người khác nhau, tướng sĩ dưới trướng Hoắc Đình Sơn cũng vậy. Như Hùng Mậu thì thẳng thắn, Tần Dương lịch lãm, Sa Anh khéo ăn nói, còn Trần Nguyên...
Qua quan sát, Bùi Oanh nhận thấy Trần Hiệu úy là người ít nói, thuộc mẫu người hành động âm thầm.
Bình thường, dù ở cùng đồng đội, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng trò chuyện, không phải dạng hoạt bát. Loại người như vậy dễ tạo khoảng cách, như ngôn từ hiện đại gọi là “lạnh lùng”. Nếu hắn không đáp lời, người khác cũng khó tiếp cận.
Đất Bắc vốn khô cằn, chẳng như phương Nam nhiều sông nước. Gần quận Huyền Đồ không có dòng sông lớn nào, vậy mà nữ nhi nàng lại biết hắn giỏi đan lưới cá.
Một hình ảnh bất ngờ hiện lên trong đầu Bùi Oanh.
Nữ nhi nàng – hoạt bát, đáng yêu như chú chim sẻ nhỏ – ríu rít bay quanh một cái cây. Cây không chịu nổi, rung mình rơi vài quả nhỏ. Chim sẻ ăn xong, lại tiếp tục ríu rít như cũ.
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Bùi Oanh từng là một giáo viên. Tuy không dám nhận làcó nhiều trò giỏi khắp thiên hạ, nhưng nàng đã tiếp xúc qua không ít học sinh.
Có những học sinh vì thấy tuổi nàng không quá lớn, bèn xem nàng như bạn bè, không chỉ hỏi bài tập mà còn kể chuyện đời sống.
Nàng rất vui vì học trò thông minh hiếu học, nhưng đôi khi cũng thấy chút “khổ sở ngọt ngào”.
Vì thật sự quá quấn quýt!
“Học hỏi là chuyện tốt, Mạnh tiểu thư rất tốt.” Trần Nguyên nghiêm nghị nói.
Dứt lời, hắn nhìn sắc mặt Bùi Oanh, như đang lo lắng điều gì, liền nói thêm một câu:
“Phiền chủ mẫu chớ vì chuyện này mà trách phạt nàng, Mạnh tiểu thư rất tốt.”
Bùi Oanh khẽ sững người.
Lần thứ hai rồi, cùng một câu, hắn đã nói đến hai lần.
Lần đầu là sự yêu thích của thầy đối với trò, vậy lần thứ hai...
Ánh mắt Bùi Oanh thoáng nét nghi hoặc, khi nhìn Trần Nguyên thì trong mắt nàng thêm vài phần suy đoán khác thường.
Bốn mắt giao nhau, chỉ chốc lát sau, Trần Nguyên không tự nhiên quay đầu, tránh ánh nhìn của nàng.
Chỉ một cử chỉ nhỏ ấy, khiến Bùi Oanh cảm thấy dường như mình vô tình phát hiện ra một chuyện động trời.
Lần này ra ngoài săn cá đông, không chỉ mang theo một tấm lưới, mà còn chuẩn bị lưới mới để thay thế khi lưới cũ bị rách. Hoắc Tri Chương đã lấy tấm lưới mới, lại thả xuống dòng nước.
Đám hậu bối điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục lao vào cuộc săn cá đông. Nhưng tâm tình của Bùi Oanh lại không dễ dàng điều chỉnh như vậy. Sự phức tạp trong lòng nàng kéo dài từ khi săn cá kết thúc, đến khi dùng bữa tối với yến tiệc toàn cá, rồi cả khi cùng phu quân trở về phòng chính.
Hoắc Đình Sơn thấy Bùi Oanh ngồi trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra bên ngoài. Nhưng ngoài kia chỉ là một mảnh sân đen kịt, chẳng có gì để xem, liền hỏi:
“Một buổi chiều tâm thần không yên, phu nhân đang nghĩ gì thế?”
“... Không có gì.” Bùi Oanh đáp khẽ.
Hoắc Đình Sơn bước đến, vòng tay bế nàng lên:
“Đã không có gì, vậy thì nghỉ sớm đi.”
Khi lưng chạm vào giương mềm, Bùi Oanh tự động dời vào bên trong, chừa chỗ phía ngoài. Nàng ôm lấy chiếc gối nhỏ trên giường, tiếp tục suy nghĩ về chuyện ban ngày.
Nàng cảm thấy, Trần Nguyên có lẽ đối với nữ nhi nàng không chỉ đơn thuần là tình thầy trò. Nhưng chuyện này không có chứng cứ, mà dường như nữ nhi nàng cũng chưa phát giác. Nuôi con trăm tuổi, lo lắng chín mươi chín năm...
Bên cạnh vẫn im ắng, Bùi Oanh trở mình, nhìn thấy Hoắc Đình Sơn đứng cạnh giường, liền hỏi:
“Hoắc Đình Sơn, ngài không nghỉ sao?”
Nam nhân đáp một tiếng, rồi cũng lên giường, như thường lệ kéo nàng vào lòng:
“Nói với phu quân của nàng đi, hôm nay nàng cứ thất thần mãi là vì chuyện gì?”
“Không có gì đâu.” Bùi Oanh lí nhí, mấy chuyện này nàng biết nói thế nào được, rốt cuộc cũng chỉ là những suy nghĩ vu vơ.
Hoắc Đình Sơn nhẹ tặc lưỡi:
“Giấu trong lòng, đêm nay chắc chắn nàng không ngủ được.”
Bùi Oanh không tin.
Bình thường nàng ngủ rất tốt, nằm xuống chưa tới nửa khắc là đã vào giấc. Thế nhưng lần này lại bị hắn nói trúng, nàng trằn trọc mãi, qua hai khắc mà vẫn chưa thể chợp mắt.
Hoắc Đình Sơn nhìn nàng lăn qua lộn lại, không nhịn được bật cười khẽ:
“Nói đi, là chuyện gì vậy?”
Bùi Oanh thở dài, nhưng vẫn không mở miệng được.
Hoắc Đình Sơn nói:
“Phu nhân không muốn nói cũng được, chỉ là cứ thao thức thế này thì không hay. Để ta giúp nàng ngủ ngon.”
Lúc đầu, Bùi Oanh còn tưởng hắn hiểu lý lẽ, cho đến khi bị kéo vào lòng, người kia xoay mình áp xuống, bao phủ nàng dưới thân.
Trong phòng tối mờ, chỉ có ánh trăng lờ mờ chiếu qua cửa sổ. Trong góc tối của gian phòng, chiếc giường khẽ rung động. Những móc ngọc treo bên hai bên lay động nhẹ nhàng, cho đến khi móc ngọc bên phải không giữ nổi tấm lụa mỏng trơn mềm, để nó buông xuống như dòng nước chảy.
Trong phòng không còn tĩnh lặng nữa, chỉ nghe rõ từng nhịp thở.
Những hơi thở nặng nề, gấp gáp, thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh như thể dã thú đang nhấm nháp từng chút một miếng t.hịt tươi.
Đêm đông giá lạnh, thế nhưng gương mặt Bùi Oanh đỏ bừng, trán bóng mịn lấm tấm mồ hôi. Không chỉ trán, ngay xung quanh nốt ruồi đỏ nơi cổ nàng cũng phủ một lớp sáng bóng lấp lánh.
Người này ngày hôm qua vừa cạo râu, nhưng chỉ một ngày sau đã mọc ra ít nhiều. Bùi Oanh đưa tay khẽ đặt lên vùng da thô ráp ấy, ngón tay lướt qua, như muốn xóa đi cái cảm giác nửa ngứa ngáy nửa đau nhói.
Trong bóng tối mờ mịt, nàng không thể thấy ánh mắt người đàn ông trên cao thêm phần nóng bỏng, yết hầu hắn cũng khẽ chuyển động. Hắn thấp giọng cất lời: “Phu nhân, tiếp tục đi.”
Phải mất một lúc, nàng mới hiểu được hai chữ “tiếp tục” trong lời hắn là có ý gì. Ngay lập tức, mặt nàng nóng bừng như lửa.
Hoắc Đình Sơn thấy nàng dừng lại, có chút tiếc nuối. Hắn vươn cánh tay dài, chính xác lấy từ chiếc chén nhỏ bên cạnh giường ra một chiếc bong bóng cá.
Hắn nhanh chóng mang vào, tay ấn xuống, nắm lấy một chân nàng, hơi nâng lên một bên. Lòng bàn tay thô ráp nhưng lại nóng rực như lửa, khiến eo nàng mềm nhũn ra.
Chiếc giường trong biệt viện này không được vững chãi như ở phủ Châu mục. Đêm đông yên tĩnh, tiếng cọt kẹt khe khẽ từ chiếc giường mới vang lên từng hồi.
Âm thanh kéo dài rất lâu, cho đến khi vang lên một tiếng “bộp” như có thứ gì đó bị tháo ra.
Rất nhanh, một vật nhỏ bị ném ra khỏi giường. Vứt xong, cánh tay dài kia lại với vào chiếc chén nhỏ, lấy thêm một chiếc bong bóng cá mới.
---
Đầu óc Bùi Oanh mơ màng. Khi được Hoắc Đình Sơn bế lên, nàng vô thức đưa tay ôm lấy cổ hắn, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Hoắc Đình Sơn, ta muốn hỏi ngài một chuyện.”
“Nàng hỏi đi, ta biết gì đều sẽ nói.” Giọng hắn lúc này đặc biệt dễ chịu.
Bùi Oanh: “Trần Hiệu úy năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hoắc Đình Sơn đang bế nàng định đi về phía phòng nhỏ có bể nước nóng thì khựng lại.
Vậy là cả buổi chiều và đêm nay, trong đầu nàng toàn nghĩ về Trần Nguyên?
Trần Nguyên có gì đáng để nàng nghĩ?
Hắn xác nhận lại: “Phu nhân nói Trần Hiệu úy, là chỉ Trần Nguyên?”
“Không thì còn ai, ta chỉ quen mỗi một Trần Hiệu úy.” Bùi Oanh thấy câu hỏi của hắn thật kỳ lạ.
Hoắc Đình Sơn lùi lại hai bước, hơi cúi người, dùng ngón tay lấy nốt chiếc bong bóng cá cuối cùng trong chén nhỏ, sau đó mới ôm nàng đi tiếp.
Bùi Oanh không nhận ra động tác nhỏ của hắn ban nãy: “Hoắc Đình Sơn, ngài vừa nói biết gì sẽ nói hết mà.”
“Hai mươi sáu.” Giọng hắn không rõ vui buồn, hỏi lại: “Phu nhân hỏi hắn làm gì?”
Nghe được hai mươi sáu, đôi mày thanh tú của nàng liền nhíu chặt.
Nữ nhi nàng năm nay mới mười sáu, giữa hai người cách nhau hẳn mười năm. Đợi đến khi Linh Nhi nhà nàng tròn hai mươi, Trần Nguyên đã ba mươi.
Không được.
Không cần bàn đến những điều khác, riêng về tuổi tác thôi cũng đã chênh lệch quá lớn.
Không trả lời câu hỏi của hắn, Bùi Oanh lại hỏi:
“Vậy hắn đã thành thân chưa?”
Hoắc Đình Sơn híp mắt, đáp gọn:
“Chưa.”
“Vẫn chưa thành thân sao? Vì cớ gì?” Bùi Oanh tiếp tục truy vấn.
Người đàn ông đang bế nàng không trả lời, chỉ sải bước nhanh hơn.
Từ giường đến gian phòng bên cạnh chỉ cách vài bước chân, chẳng mấy chốc đã tới nơi. Khi ngâm mình vào suối nước nóng, Bùi Oanh thỏa mãn khẽ than một tiếng. Nhưng hơi thở vừa buông lỏng, cánh tay dài đã quấn quanh eo nàng, kéo nàng về phía thành bể.
Tim nàng khẽ run, vừa xoay người trong hồ, cả thân mình đã bị ép vào vách bể.
“Hoắc...”
Sự thật chứng minh rằng, phương pháp giúp ngủ ngon này thực sự rất hiệu quả. Ít nhất là khi từ bể nước nóng bước ra, Bùi Oanh đã mệt đến mức không thể mở mắt. Đến lúc nằm lại trên giường, chỉ trong vài nhịp thở, nàng đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Một đêm an giấc, hôm sau ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Qua một đêm, khi nhìn ra ngoài, ánh nắng mùa đông ấm áp và rực rỡ, Bùi Oanh bỗng cảm thấy lòng mình thoáng đãng.
Dù sao thì Linh Nhi cũng không hay biết, nàng cứ xem như không có chuyện gì xảy ra là được. Nếu hành động lỗ mãng, không khéo lại vô tình khiến mọi việc bại lộ, e rằng còn phản tác dụng.
Cũng giống như một đôi tình nhân không được cha mẹ chấp thuận, ngoại cảnh càng phản đối, họ lại càng khăng khít. Dù ví dụ này có hơi không thích hợp, nhưng Bùi Oanh thực sự nghĩ rằng ai cũng có phần phản nghịch, ít hay nhiều mà thôi.
Huống hồ, Trần Hiệu úy đã hai mươi sáu tuổi chưa thành thân, chắc cũng không kéo dài được lâu...
Bùi Oanh thở ra một hơi dài, tạm thời gác chuyện này sang một bên, chuyển sự chú ý sang việc làm đường trắng.
Ngày kia là cuộc săn đông, trước đó nàng dự định hoàn thành việc chế biến đường trắng. Thời gian có hơi gấp, nhưng vì cuộc săn diễn ra vào buổi chiều nên cũng tạm xoay xở được.
Trước đây nàng đã làm được hai mươi bốn cân đường đỏ. Sau khi trích một phần để phân phát cho các tiểu bối và để lại cho mình, vẫn còn mười lăm cân có thể đem dùng.
“Tân Cẩm, giúp ta đến báo với vệ binh, bảo họ chuẩn bị vài thứ.” Bùi Oanh gọi Tân Cẩm đến.
Tân Cẩm nghe xong danh sách vật dụng, không khỏi ngạc nhiên:
“Phu nhân, người chắc chứ?”
Bùi Oanh khẽ gật đầu.
Dẫu trong lòng đầy thắc mắc, Tân Cẩm vẫn làm theo.
Người phụ trách là Hoa Đại Giang. Khi nghe yêu cầu, hắn kinh ngạc:
“Chủ mẫu cần đất vàng? Ngươi xác nhận chứ?”
Tân Cẩm đáp:
“Trước đó nô tỳ đã xác nhận, chắc chắn là đất vàng không sai.”
Hoa Đại Giang một bụng nghi hoặc. Hắn đã nghe nói Bùi Oanh hôm nay muốn làm đường trắng, nhưng mãi không hiểu được đường trắng và đất vàng có liên hệ gì...
Tuy nhiên, chẳng ai trả lời được câu hỏi của hắn.
Mang theo thắc mắc, Hoa Đại Giang dẫn hai vệ binh ra ngoài tìm kiếm.
Đất vàng vốn không phải thứ hiếm có, nhiều người còn thích dùng để làm bếp lò hoặc nung đồ gốm.
Vì thế, Hoa Đại Giang liền tìm đến một người thợ chuyên làm bếp, mua từ tay người này hai thùng đất vàng.
Khi Hoa Đại Giang rời đi, người thợ nhìn đồng xu trong tay, lẩm bẩm:
“Thật lạ lùng, ngay cả đất chưa qua xử lý cũng có người mua. Nếu vị quý nhân ấy thường xuyên đến thì tốt biết mấy.”
Đến lúc Hoa Đại Giang vận chuyển hai thùng đất vàng về biệt viện phía Tây, đã là giờ Ngọ.
Nghe nói Bùi Oanh đang ở một biệt viện khác, hắn vội vàng đem đất đến, chưa kịp ăn trưa.
Trong viện, không chỉ có Bùi Oanh mà còn có cả Hoắc Đình Sơn.
“Vất vả rồi.” Bùi Oanh chỉ một vị trí:
“Đặt ở đây đi.”
Việc làm đường trắng phức tạp hơn đường đỏ một bước khử màu. Tuy nhiên, trong thời cổ đại không có chất khử màu hiệu quả, nàng chỉ có thể dùng cách khử màu cổ xưa được ghi chép trong Thiên công khai vật, chính là phương pháp dùng nước đất vàng lọc đường nổi tiếng.
Khi chưa có đất vàng gửi đến, Bùi Oanh đã bảo người chuẩn bị thêm vài chiếc vại đất, rơm khô và một cái phễu.
Bùi Oanh khuấy lớp đường đỏ sánh đặc trong nồi, thấy độ sánh vừa đủ thì đổ vào chiếc vại đất có đặt phễu:
“Đem ít rơm đến đây.”
Hoắc Đình Sơn đưa rơm qua.
Bùi Oanh dùng rơm nhét kín miệng dưới của phễu, đoạn nói:
“Tất nhiên không phải, chỉ là bước đầu đã hoàn thành. Hai ngày nữa mới cần dùng đến thứ đó.” Bùi Oanh chỉ về phía đống đất vàng vừa được đưa từ bên kia sông trở về.
Thực ra khi làm đường đỏ, nàng cũng có thể làm đồng thời đường trắng. Nhưng vì nguyên liệu không nhiều, lãng phí một chút là thiếu đi một chút, hơn nữa nàng cũng không chắc lần đầu làm đường đỏ có thuận lợi không, nên để đảm bảo, nàng chỉ tập trung vào một loại.
Dù sao, sự khác biệt giữa đường cục và đường siro chỉ là hàm lượng nước, đường trắng để sau cũng không sao.
Nghe nói phải chờ thêm hai ngày, Hoắc Đình Sơn sờ vào lớp râu vừa mới mọc:
“Phu nhân, chiều mai là săn b.ắ.n mùa đông, trước buổi săn liệu có làm xong đường trắng không?”
Bùi Oanh đáp:
“Ta nghĩ chắc không vấn đề gì, nhưng cũng không dám đảm bảo.”
“Không sao, chưa làm kịp thì cứ từ từ làm.”
Thời gian thoáng chốc đã qua hai ngày, ngày săn b.ắ.n mùa đông cũng đã đến.
Đối với các gia tộc quyền thế ở quận Huyền Đồ, hôm nay là một ngày trọng đại. Dẫu đã hẹn đến đầu buổi chiều giờ Mùi, vẫn có rất nhiều người thức dậy chuẩn bị từ lúc trời chưa sáng.
Ai cũng biết, săn b.ắ.n mùa đông không chỉ đơn thuần là săn bắn, mà còn là một cuộc giao lưu quy mô lớn. Nhất là khi hai nhi tử và một nữ nhi của Hoắc U Châu đều chưa thành thân.
Nếu lần này có thể lọt vào mắt xanh của họ, hoặc gả vào Hoắc gia, hoặc cưới được vị tiểu thư ấy, chắc chắn gia tộc sẽ thăng tiến vượt bậc.
Đừng nói gì đến chuyện nữ nhi kế không được coi trọng, bất kỳ ai không mù hay mất trí đều nhớ rõ hôn lễ hồi đầu tháng Sáu năm nay rực rỡ đến mức nào. Chỉ riêng số bạc chi cho những quả trứng gà đỏ phát ở bốn cổng thành mỗi ngày, đã đủ khiến một tiểu gia tộc xót xa không thôi.
Huống hồ, biển hiệu "Bùi thị" từ Trường An đã nổi danh khắp bốn phương, mà Bùi phu nhân chỉ có một nữ nhi ruột, lẽ nào không coi nàng như trân bảo. Hoắc U Châu yêu ai quý cả đường đi lối về, chắc chắn sẽ nâng đỡ nhà chồng của nữ nhi.
Vì vậy, các cô nương đều chăm chút chải chuốt, các chàng trai cũng chuẩn bị kỹ càng, mong muốn thể hiện thật tốt trong lần này.
Trong lúc các gia tộc quyền quý đang bận rộn chuẩn bị, ở biệt viện ngoại ô Tây Giao, sáng nay Bùi Oanh cũng dậy sớm. Nàng cùng Hoắc Đình Sơn nhanh chóng đến căn viện nhỏ nơi để đường.
Bùi Oanh cẩn thận kiểm tra, thấy phần dưới vại đất đã kết tinh thành đường hạt:
“Hoắc Đình Sơn, đem vại đặt lên nồi.”
“Phụ thân, mẫu thân, để ta làm.” Một giọng nói vang lên từ cửa viện, là Hoắc Tri Chương.
Nghe nói hôm nay làm đường trắng, hắn đã cố tình đến xem. Không chỉ mình hắn, Hoắc Minh Tuấn và Mạnh Linh Nhi cũng đến.
Nhi tử thích làm chân chạy việc, Hoắc Đình Sơn tùy ý để hắn làm, nhường chỗ cho hắn trổ tài.
Bùi Oanh bảo Hoắc Minh Tuấn lấy đất vàng trong chum ra, rồi nắn thành từng miếng mỏng, rồi dặn:
"Đặt nó lên trên lớp đường mật đi."
Hoắc Minh Tuấn, vốn trầm ổn, ngỡ mình nghe nhầm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Oanh: "Mẫu thân?"
"Mẫu thân, làm như vậy chẳng phải sẽ khiến đường mật bị bẩn sao?" Mạnh Linh Nhi cũng ngạc nhiên hỏi.
"Phải phủ lên trên." Bùi Oanh giải thích, "Không biết mọi người có để ý không, đất vàng này có độ dính rất cao, người đời thường chọn nó để nung gốm hoặc làm bếp. Tính hút của nó rất mạnh, có thể hút hết tạp chất trong đường mật."
Hoắc Minh Tuấn nghe mà chỉ hiểu được nửa vời, nhưng vẫn làm theo. Từng miếng bùn được nặn ra, lần lượt phủ lên lớp đường mật.
Bùi Oanh lại lấy thêm đất vàng trộn với nước, chuẩn bị một chậu nước đất vàng, sau đó chậm rãi rưới dọc theo thành nồi.
Khi nàng rưới nước, Hoắc Tri Chương đau lòng đến nhíu c.h.ặ.t mày.
Đây là nước đất vàng, sao có thể trộn lẫn với đường mật được chứ?
Nước được rưới hết lần này đến lần khác, đến khi Bùi Oanh mỏi tay thì để bọn trẻ thay nàng tiếp tục. Sáng hôm đó, trong một góc sân nhỏ, cả năm người nhà họ Hoắc cùng vây quanh một cái nồi, thay phiên nhau rưới nước bùn.
Trong nhận thức của Hoắc Tri Chương, đây quả là một ký ức chưa từng có, không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng điều càng không tưởng hơn còn đang chờ ở phía sau. Khi gần đến trưa, Bùi Oanh gỡ những miếng bùn mềm mại ra, bên dưới lớp đường mật vốn nên có màu nâu lại xuất hiện những hạt nhỏ trắng tinh như tuyết.
Đồng tử Hoắc Tri Chương co rút: "Đây... đây là đường trắng?! Thật sự có đường trắng sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]