Bát gốm nhỏ đựng đường trắng được chuyền tay nhau, ai nấy nếm thử một chút, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mịn như cát, trắng như tuyết.
Hiện nay là mùa đông, miền Bắc đất trời đã phủ đầy tuyết, mặt đất trắng tinh như phủ một lớp sương, không khác mấy so với đường trong bát.
Nhưng trong bát lại ngọt ngào vô cùng.
Dẫu chưa bán ra ngoài, Hoắc Đình Sơn cũng đã thấy được tương lai không xa, các quyền quý ở Trường An, không, phải nói là tất cả những ai có tiền và biết hưởng thụ cuộc sống, đều sẽ điên cuồng vì đường trắng.
"Phu nhân, thứ đường này quả thật..." Hoắc Đình Sơn hiếm khi cạn lời.
Thật sự, bất kỳ từ ngữ nào cũng khó mà diễn tả được sự chấn động mà đường trắng mang lại. Dường như thứ này không nên tồn tại ở nhân gian. Nếu trước đây có ai nói với hắn rằng có một loại vật trắng như tuyết, ngọt như mật ong, hắn chắc chắn sẽ cho rằng người đó đang mê sảng.
Hoắc Minh Tuấn thở dài: "Tiên sinh thường nói ta kiến thức uyên thâm, sách vở đầy bụng, nhưng hôm nay thấy đường trắng mẫu thân làm ra, mới biết học vấn vô biên, nhân ngoại hữu nhân."
"Mẫu thân, làm sao người biết được cách làm đường trắng?" Hoắc Tri Chương tò mò hỏi.
Ánh mắt hắn luôn dán vào bát đường nhỏ, nên không để ý đến việc mỹ phụ nhân trước mặt khẽ rung động hàng mi dài.
Bùi Oanh suy nghĩ xem có nên viện cớ từ một cuốn cổ thư nào đó không, thì Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3727176/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.