Hoắc Đình Sơn đột ngột quay đầu nhìn, chỉ thấy vài người từ ngõ phía trước rẽ ra, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
Ánh mắt hắn nhanh chóng quay lại, dừng trên người phụ nhân xinh đẹp bên cạnh. Nàng đang dặn dò vệ binh chuyển ba chiếc rương gỗ lên xe ngựa.
“...Đến lúc đó hãy chất chúng vào góc. Hoắc Đình Sơn, ngài làm gì vậy?” Bùi Oanh bị nhấc bổng lên bất ngờ, hoảng hốt túm lấy vạt áo trước mặt để giữ thăng bằng.
Người đàn ông bị hỏi chẳng đáp lời, như không nghe thấy, chỉ vài bước đã đến bên cạnh con ngựa ô U Dạ, đặt nàng lên lưng ngựa. Chờ nàng ngồi yên, hắn cũng xoay người lên ngựa, ngồi phía sau.
Tấm lưng nàng chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, hai cánh tay dài vươn qua hai bên, nắm lấy dây cương. Bùi Oanh nhìn hắn điều khiển Ô Dạ quay đầu, rồi chậm rãi đi theo con đường họ vừa đến.
Bùi Oanh ngơ ngác:
“Hoắc Đình Sơn?”
Hắn quay về làm gì?
Chẳng lẽ hắn cho rằng vẫn cần ghé qua doanh trại ở phía nam thành? Nhưng nếu vậy, hắn cứ việc tự mình đi, đâu cần đưa nàng theo.
“Phu nhân không phải muốn mua lễ vật sao? Ta chợt nhớ ra có một tiệm khá được, giờ đưa nàng đến đó.” Hắn nói như vậy.
Bùi Oanh hơi nhíu đôi mày liễu:
“Không cần phải vội vã như thế, buổi chiều hôm nay cũng nhàn, từ từ dạo quanh là được mà.”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi hàng mi dài của nàng khẽ rung, biết nàng có chút sợ. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3726454/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.