Họ vào Bắc Địa khoảng giữa mùa thu, khi rời đi vẫn là mùa thu, nhưng đã sang cuối thu.
Bắc Địa cuối thu trông thế nào?
Lác đác cỏ cây vốn đã ít ỏi giờ càng thêm úa vàng, giữa trời đất bao la, sắc vàng tàn tạ ấy càng làm nổi bật vẻ hiu quạnh.
So với Bắc Địa, Bùi Oanh vẫn thích U Châu hơn, mà khi tiết trời dần lạnh, nàng lại càng nhớ thương suối nước nóng trong phủ châu mục quận Viễn Sơn.
Sau nhiều ngày hành quân, cuối cùng quân U Châu cũng thấy được trường thành vững chãi nơi biên giới. Trinh sát phi ngựa đi trước, nhanh chóng thông báo để mở cổng thành.
Vệ binh giữ thành không khỏi sửng sốt.
“Hoắc... Hoắc Châu mục đã về rồi sao? Nhanh như vậy ư?”
“Mới chưa đầy hai tháng chứ mấy, quân ta đã về rồi?”
Những trinh sát phía dưới thấy lính trên thành ai nấy đều trố mắt ngỡ ngàng, thậm chí quên cả việc mở cổng, cũng không quở trách, chỉ cười đáp lời:
“Đánh thắng trận, không về thì làm gì?”
Phỏng đoán được xác nhận, có người bật cười ha hả:
“Lần trước Hoắc công đại thắng là bảy năm trước, sau đó biên cương yên ổn suốt một thời gian dài, đám Hung Nô kia ngoan ngoãn chẳng khác nào cháu chắt. Xem ra cảnh tượng huy hoàng ấy giờ lại tái hiện. Hoắc công là thần tướng chuyển thế, trên đời vô song.”
“Đừng nói nhiều nữa, mau mở cổng thành.”
Cánh cổng thành nặng nề từ từ được đẩy ra.
Có vài binh sĩ không kìm được liền giục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3726453/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.