Nhận ra ánh mắt của Bùi Oanh, Hoắc Đình Sơn cũng nhìn qua, sắc mặt bình thản:
“Ở Bắc địa ăn quen lương khô rồi, giờ những món này không hợp khẩu vị phu nhân sao?”
Bùi Oanh lắc đầu:
“Không phải.”
Bữa tối hôm nay rất phong phú, nào có thể so sánh với những bữa qua loa lúc hành quân.
Hoắc Đình Sơn gắp miếng tôm viên từ mâm của mình đặt vào trước mặt nàng:
“Nếu không phải, thì ăn nhiều một chút. Lúc xuất chinh điều kiện không tốt, phu nhân gầy đi nhiều.”
Bùi Oanh mím môi.
Nàng gầy đi sao? Có lẽ không, vì mỗi khi gần đến mùa đông, nàng luôn béo lên đôi chút.
Thế nhưng ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong chốc lát, rồi nàng lại nhớ đến chuyện vừa rồi.
Cảm giác lạ lùng mà hắn mang đến cho nàng vẫn còn rõ ràng, giống như câu chuyện về công chúa hạt đậu trong truyện cổ, mọi thứ tưởng chừng ổn thỏa, nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Theo những gì nàng biết, Hoắc Đình Sơn thường để mặc bọn trẻ trong nhà tự do hành xử. Ví dụ như lần Hoắc Tri Chương tìm đến Tịnh Châu, hắn liền giao nhi tử cho Công Tôn Lương dạy dỗ, sau đó chẳng còn bận tâm nữa.
Về việc nhi tử học hành ra sao, bài vở thế nào, hay kết quả các kỳ thi, hắn hoàn toàn không hỏi han.
Những chuyện nhỏ nhặt, hắn đều để bọn nhỏ tự xử lý.
Thế mà lần này, nàng theo hắn đến Bắc địa, phải xa nữ nhi vài tháng. Nay khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3726455/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.