“Sao rồi em?’ Trần Hoài đi tới chỗ Lâm Giản, khom người xuống, xoa xoa đuôi tóc cô.
Sức khoẻ của cô giảm đi đáng kể so với trước kia, anh khá áy náy.
“Không sao ạ, có lẽ chiều nay nhìn thi thể nặng nề quá.” Lâm Giản nói thật.
“Nhát gan vậy, lần sau đừng nhìn nữa.” Trần Hoài yên tâm hơn. Nhưng nghĩ tới lời đám Phương Dương Vĩ, anh đột nhiên ghé vào tai cô, một tay đặt nhẹ lên vùng bụng bằng phẳng của cô, “Không lẽ tuần trước bà dì em đến là giả?” Thật ra anh tự tin vào chính mình, mặc dù không có “kỳ nghỉ lễ” của cô làm bằng chứng thì anh cũng biết không có việc đó.
“Họ chỉ nói vớ vẩn mà anh cũng tin hả?” Lâm Giản lẩm bẩm, nhưng mà theo đà câu chuyện cô đột nhiên hỏi lại, “Trần Hoài, anh thích trẻ con không?”
“Bình thường.” Trần Hoài đúng như cô dự kiến, không bài xích cũng không kỳ vọng. Anh nói rồi đi tới bên bàn ăn, lấy chén canh nấm tuyết lão Bộc làm cho Lâm Giản bưng tới trước mặt cô, lại ngồi xổm xuống múc cho cô, “Ăn một miếng trước đi.”
Lâm Giản dù đói muốn run nhưng lại không muốn ăn. Anh múc một muỗng đưa tới bên miệng cô, Lâm Giản nghiêng đầu tránh đi. Trần Hoài tự ăn. Nguyên ngày nay anh không uống nước nên khát khô, uống một hơi hai ba hớp là sạch chén, “Không ăn gì sao mà được?” Anh vừa nói vừa nghiêng người chạm vào môi cô, định hôn cô.
“Lâm Giản…” lão Bộc vừa rồi loay hoay trong bếp, ban nãy anh bưng chén nước thảo dược tự chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-sang-khi-nguoi-den/1110082/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.