“Em đói.” Lâm Giản rút ra để thở lấy hơi, đột nhiên nói. Lâu lắm cô mới ra ngoài, cô nóng tới muốn bốc khói nên chưa lúc nào thèm chén canh nấm tuyết để giải nhiệt như bây giờ.
“Vậy mình đi ăn tối trước.” Trần Hoài gật đầu, nói xong cầm điện thoại ra cửa.
Hai người ra đường, lúc này hoàng hôn chưa tắt hẳn, bên ngoài vẫn còn người qua lại. Lần này Trần Hoài qua đây chỉ xem như nghiên cứu địa hình thôi, không dự định hành động. Hai người hiếm khi có lúc không vội vàng gấp gáp, anh cũng không có việc gì cần làm. Từ lúc quen biết đến nay lâu đến vậy mà đây mới là lần đầu tiên hai người thong thả đi dạo trên đường thế này.
Trần Hoài nhàn nhã ôm Lâm Giản đi dạo phố, nhìn ngắm đánh giá các tiệm ăn hai bên đuòng, phần lớn là quán ăn Tây Tạng, hoặc là món Tứ Xuyên cay, trừ mấy món này thì ít thấy những tiệm cơm bình thường.
Lần trước Trần Hoài dẫn cô đi ăn đã biết cô không quen ăn những món đơn giản của Tây Tạng, cho nên anh đi trên đường, tìm kiếm một quán ăn khẩu vị thanh đạm. Đi tới gần cuối phố vẫn không có được quán ăn nào phù hợp.
“Không sao, tìm một quán nào đó ăn tạm được rồi.” Thực ra Lâm Giản không khó chiều như anh nghĩ. Bây giờ cô đang đói, Lâm Giản nghĩ món gì thì cũng có thể ăn tạm một ít.
“Chúng ta đến quán kia thử xem.” Trần Hoài đi về cửa hàng cuối đường. Đó là một cửa hàng bánh ngọt, bên cạnh trồng một dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-sang-khi-nguoi-den/1110083/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.