Trần Hoài nhìn cô đang nghiêm túc đóng gói hành lý, nghĩ lại, mặt hiện lên nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Người phụ nữ này, xem ra anh thật sự trốn không thoát.
Anh cũng vào nhà tắm, tắm nhanh rồi ra ngoài. Lâm Giản đã đóng vali lại. Lúc trước Lâm Cương mua về nhiều đồ đạc mà cô chưa kịp sử dụng, đúng lúc Trần Hoài phải quay về đồn cảnh sát bên kia, cô nhét hết đồ đạc vào vali, mang qua Mêdog, qua đó xài được cái gì thì xài.
Chỉ một lúc mà vali đã bị cô nhét tới căng phồng lên.
Trần Hoài thấy cô loay hoay kéo khoá lại, anh ngồi xổm xuống, ấn vali lại cho Lâm Giản kéo khoá.
“Quay về cùng nhau cũng được, nhưng mà có chuyện gì thì phải nghe lời anh.” Không thể thay đổi ý định của cô, anh giao hẹn trước.
“Anh nói đi.” Lâm Giản không ngờ anh sẽ thay đổi nên ngẩng lên chăm chú lắng nghe.
“Đến lúc đó anh sẽ cho em biết cụ thể, để em khỏi phân tâm.” Trần Hoài bất lực. Thật sự không biết làm thế nào với cô.
“Em sẽ nghe lời anh.” Lâm Giản gật đầu như gà con mổ thóc, ngoan không thể tưởng.
Tính cách cô khá lạ lùng, chủ yếu do ảnh hưởng hoàn cảnh trưởng thành, có lúc dữ dội như mãnh thú, cũng sẽ ngoan ngoãn dịu dàng như mèo con.
Nhưng mà anh thích mọi thứ ở cô.
Lâm Giản có tốt có xấu.
Ít nhất cũng giúp anh không phải canh cánh trong lòng về bản thân mình.
Hai người nhanh chóng ra ngoài, đến sân bay làm thủ tục.
Lâm Giản không hề hỏi anh nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-sang-khi-nguoi-den/1110081/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.