Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí vốn đang yên tĩnh, tôi cứ nghĩ là mình đang ngủ ở nhà nên hai mắt cứ nhắm chặt lại tay chân thì quờ quạng tìm điện thoại của mình mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai.
-Em nghe anh hai, bây giờ em ko tiện mở cửa, có việc gì ko, thôi được rồi,anh bình tĩnh đi,đợi một lát em ra ngay.
Giọng nói này nghe rất quen nhưng lại ko phải là giọng của chồng tôi, nghĩ đến đây tôi giật mình mở mắt đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Vũ nhìn thấy anh ta xuất hiện ở đây làm tôi giật mình, vội vội vàng vàng ngồi bật dậy tay vẫn giữ chặt chiếc chăn trên người mình rồi nhìn Vũ.
-Sao anh lại ở đây.
-Em quên rồi à, đây là nhà anh cơ mà.
Nghe Vũ nói đến đây tôi mới đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, ánh mắt chợt dừng lại ở số quần áo đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà , tôi chột dạ vội cúi xuống khẽ kéo chiếc chăn nhìn vào bên trong, đập vào mắt tôi là cả cơ thể tôi ko có lấy một mảnh vải, tôi bàng hoàng đang ko biết đã xảy ra chuyện gì và vì sao tôi mình lại ko mặc quần áo thì Vũ lên tiếng.
-Em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Vũ, cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi anh.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chúng ta lại thành ra thế này.
Vũ nhìn tôi ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-luc-buong-tay/2578506/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.