Tôi quay đầu nhìn lại thì trông thấy Vũ đang đứng sau lưng mình, anh nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, hai hàng lông mày nhíu lại, Vũ nói.
-Nhìn bộ dạng của em có vẻ ko khỏe lắm, em ốm à.
Tôi ko muốn để cho quá nhiều người biết đến việc vừa xảy ra ngay cả người đó là em trai của chồng mình, tôi nhìn Vũ tỏ ra như ko có chuyện gì mà đáp.
-Em ko ốm chỉ là đêm qua bị mất ngủ nên sáng nay hơi mệt tí thôi. Mà anh làm gì ở đây.
-Anh vừa đi gặp một người bạn, trên đường về thì trông thấy một người giống em nên dừng lại xem thử ko ngờ lại là em thật. Xe của em đâu sao lại đi bộ.
-À hôm nay em ko đi xe.
-Vậy em đang định đi đâu tiện đường anh đưa đi luôn..
-Ko cần đâu, em tự đi được, anh cứ đi đi.
-Nhưng để…
-Em đã nói là em tự đi được rồi mà, anh ko cần phải lo đâu.
Vũ còn chưa kịp nói hết câu thì tôi đã lên tiếng cắt ngang, anh thấy tôi kiên quyết như thế cũng ko thuyết phục tôi lên xe của mình nữa mà bảo.
-Thôi được rồi vậy anh đi đây, nếu cần gì thì cứ gọi cho anh.
-Vâng.
Sau khi Vũ đi rồi tôi cũng vẫy tay đón một chiếc taxi đang đậu ở gần đó mà ngồi vào, điện thoại trong túi tôi thì cứ liên tục đổ chuông, ko cần nói thì cũng biết là ai gọi đến, Trường gọi cho tôi rất nhiều cuộc nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-luc-buong-tay/2578505/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.