"Sơ Sơ... Đừng bỏ anh..." Lục Chính Minh giật mình mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa ướt cả áo.
Thư ký Lý bên cạnh lo lắng lại gần hỏi anh:
"Giám đốc không sao chứ... Bác sĩ nói chỉ bị say sát nhẹ... Nhưng tôi thấy biểu hiện của anh không ổn lắm."
Lục Chính Minh ôm đầu mình, vuốt mặt một cái, uể oải nói:
"Bị vợ bỏ... Cậu nghĩ ổn không?"
Thư ký Lý nhìn anh hơi ngờ nghệch, từ khi anh mất trí nhớ chưa bao giờ nghe thấy anh gọi Cố Cẩm Sơ là vợ:
"Giám đốc... Anh hồi phục trí nhớ rồi hả?"
Lục Chính Minh mệt mỏi gật đầu, trầm giọng nói:
"Đi điều tra địa chỉ nhà bà cô ấy liền đi."
Thư ký Lý thấy biểu tình của giám đốc mình không ổn lắm cũng không hỏi nữa, anh vội vàng chạy ra ngoài, dù sao đi kiếm vợ cho sếp cũng là chuyện quan trọng hàng đầu bây giờ anh có thể làm.
***
Lục Chính Minh trở về nhà, căn nhà lạnh tanh không có bóng dáng của cô làm anh thấy nhói lòng, mở tủ quần áo ra chỉ thấy quần áo của anh, mấy ngày trước anh còn không để ý, chỉ cho là cô xếp hành lý về nhà bà nhưng mà chỉ là về nhà bà thôi, có cần dọn sạch sẽ như vậy không?
Lục Chính Minh mệt mỏi ngã người xuống giường, chỉ nhìn ga giường màu xanh đen ảm đạm anh đã khó chịu, vẫn là màu hồng cô thích dễ thương hơn.
Nghĩ là làm Lục Chính Minh tự lục tìm ga giường màu hồng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721666/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.