Lục Chính Minh bây giờ chẳng cần biết gì nữa, vừa nghe nói thế đã chạy ra khỏi nhà hướng về phía cổng thôn mà tìm cô, từ xa anh thấy một cô gái nhỏ đi tới, cô cười hiền hoà xoa xoa chiếc bụng tròn xoe của mình, hình như còn đang nói chuyện với nó.
Cố Cẩm Sơ dường như cũng phát hiện có người đang nhìn mình, cô ngước mắt lên nhìn thấy Lục Chính Minh hai hàng lệ dài ngoằn đứng trước mắt cô không xa.
Cô còn đang ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì thì đã bị người phía trước nhào lên ôm chặt.
"Sơ Sơ... Anh xin lỗi... Anh xin lỗi..." Lục Chính Minh bù lu bù loa lên, nghẹn ngào xin lỗi cô.
Cố Cẩm Sơ khẽ cười, đưa tay vuốt lưng anh, nhỏ giọng hỏi:
"Hết mất trí rồi hả?"
Lục Chính Minh không nói gì chỉ buông cô ra rồi gật đầu như con robot... Gật xong lại vùi mặt vào hõm cổ cô mà nhõng nhẽo.
Cố Cẩm Sơ bất lực, phải dỗ dành đứa trẻ lớn tướng của mình, cô nhỏ giọng nói:
"Chuyện tốt mà... Sao lại khóc..."
Lục Chính Minh hít mũi một cái, khàn giọng nói:
"Sợ em bỏ anh... Em đi cả nữa tháng, không liên lạc được đã vậy còn chuyển hết lại tài sản cho anh."
Cố Cấm Sơ bật cười, nâng mặt anh lên mà giải thích:
"Em bị mất điện thoại, với lúc đó anh không nhớ gì hết, em gọi điện anh còn thấy phiền, nhắn tin anh cũng không trả lời nên em cũng lười mua lại... Em chuyển hết tài sản cho anh vì em biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721667/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.