Làm sao Lục Chính Minh cho Cố Cẩm Sơ có thời gian mắng anh, anh mạnh tay kéo hông cô ép xuống phía dưới của mình, dùng lực tay và lực eo giúp cô di chuyển, tiếng da thịt va đập vào nhau vang lên khắp căn phòng, tiếng thở dốc sung sướng của Lục Chính Minh kéo theo tiếng rên rỉ rầm rì của Cố Cẩm Sơ hòà lẫn vào nhau.
Vào những giây phút hưng phấn nhất, Cố Cẩm Sơ chống tay trên ngực anh, Lục Chính Minh rướn cổ ngậm lấy bầu ngực của cô mút mạnh, bên dưới cũng không ngừng di chuyển ra vào nhiều hơn, đến khi đạt đến cao trào thì phóng thích tất cả vào bên trong cô.
Cố Cẩm Sơ thở phì phò nằm sấp trên người anh, tham lam hít lấy lượng không khí tươi mát mà từ nãy giờ cô đã bỏ lỡ.
Lục Chính Minh thoã mãn ôm lấy bờ vai nõn nà trên người mình, chỉ trong chốc lát, vật nam tính lại vươn người thức dậy, anh thở dài một hơi lật người ép cô lại xuống giường, thầm thì bên tai cô:
"Đạo diễn Thấm đã nói cho em nghĩ buổi sáng... Vậy thì chúng ta làm đến bình minh luôn đi."
Cố Cẩm Sơ ngơ ngác nhìn anh, cô sợ hãi trả lời:
"Không... Anh là con trâu thành tinh, còn em là con người, không chịu nổi đâu."
Lục Chính Minh cười lớn, cắn lấy má cô, trầm giọng nói:
"Em nghĩ em quyết định được sao?"
"Anh... Um... A..."
Cố Cẩm Sơ thật sự không quyết định được chỉ đành cho người trên thân mình tùy ý chiếm đoạt mạnh mẽ, nâng cô lên cao rồi lại đè ép cô dưới thân mình, cuồn cuộn như con sóng dữ rồi lại dịu dàng nâng niu cô như cơn gió mùa xuân tu dưỡng những bông hoa rừng mới đơm nụ.
***
"Cốc cốc..."
"Chị Sơ Sơ ơi... Chị dậy chưa." Mới sáng sớm Mai Uyên Phương đã sang phòng tìm Cố Cẩm Sơ, giọng nói cô ấy có chút căng thẳng và gấp gáp.
Cố Cẩm Sơ ngủ rất sâu, cô bị hành đến mệt lả cả người, giờ dù cho trời có sập xuống cô vẫn có thể ngủ say như chết.
Lục Chính Minh khó chịu mở mắt vì nghe thấy tiếng gọi lớn, anh nhìn Cố Cẩm Sơ như chú mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng mình, cảm giác bực bội cũng tan biến đi.
Anh kéo nhẹ tay cô ra khỏi ngực mình, cẩn thận đặt vào trong chăn rồi mới xuống giường tùy tiện mặc lại quần áo đêm qua bị cô vứt xuống sàn, đi ra mở cửa.
"Có chuyện gì?" Giọng anh khàn đục do mới thức dậy, nhàn nhạt hỏi Mai Uyên Phương đang ngơ ngác đứng trước cửa phòng.
Đã mấy tháng rồi Mai Uyên Phương không thấy Lục Chính Minh, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, lại còn ở trong phòng Cố Cẩm Sơ khiến cô bé có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh đưa điện thoại của mình đến trước mặt Lục Chính Minh.
"Lục Tổng anh xem... Tung lên từ đêm hôm qua rồi... Sáng dậy em mới thấy... Em còn thắc mắc đó là ai, giờ thì em biết rồi." Mai Uyên Phương cười cười, ái ngại nói, cô biết có Lục Chính Minh ở đây cô không cần phải lo chuyện giải quyết mấy tin lá cải bôi nhọ chị Sơ Sơ của cô nữa.
Lục Chính Minh nhíu mày nhìn bản tin "Diễn viên mới đóng cùng Ảnh đế Trương Chí Thành đời tư lộn xộn, nữa đêm hôn hít đàn ông lạ bên sông."
Cái tin này cũng thật là biết nói, nói Cố Cẩm Sơ lại còn đem Trương Chí Thành vào để ké Fame, người trên mạng đều nói là tin tức Cố Cẩm Sơ tự tạo ra để cọ nhiệt Trương Chí Thành, mắng cô thậm tệ, họ còn nói cô nổi tiếng thì ít mà tai tiếng thì nhiều.
Lục Chính Minh thở hắt một hơi, đưa điện thoại cho Mai Uyên Phương trầm giọng lên tiếng:
"Không phải tôi thì là ai? Cô về đi... Tôi sẽ giải quyết chuyện này."
***
Cố Cẩm Sơ ngủ một mạch đến mười một giờ trưa, khi cô mở mắt ra đã thấy Lục Chính Minh ngồi quay lưng lại với mình chăm chú làm việc trên laptop, bóng lưng anh cao lớn, thẳng tắp đập vào mắt cô thật quyến rũ.
Giọng cô lạc đi vì đêm qua la quá nhiều, khó khăn lên tiếng hỏi anh:
"Mấy giờ rồi anh?"
Lục Chính Minh nghe thấy tiếng cô gọi mình liền lập tức quay đầu lại, đi về phía cô, yêu chiều trả lời:
"Hơn mười một giờ rồi."
Cố Cẩm Sơ ậm ừ gật đầu, cọ mặt vào ngực anh cho tỉnh táo, được một lúc lại xoay người căm lấy điện thoại tính gọi cho Mai Uyên Phương nhưng lại cằm nhầm lấy điện thoại anh, cô vừa bấm nút nguồn, Lục Chính Minh đã giật mình vội cản lại nhưng đã không kịp, đập vào mắt Cố Cẩm Sơ là bức ảnh hai người hôn nhau nồng nhiệt bên sông đêm qua bị anh cài làm hình nền.
Cố Cẩm Sơ giơ điện thoại đến trước mặt Lục Chính Minh, lạnh giọng chất vấn:
"Lục tổng có gì giải thích không? Anh biến thái tới mức cho người đi theo chụp lại làm kỉ niệm à."
Lục Chính Minh giật lấy điện thoại từ trên tay cô, cười cười giải thích:
"Anh đâu có điên... Cái này là anh tải xuống từ tin tức sáng nay."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]