Lục Chính Minh buông tha cho đôi môi nhỏ, mờ mịt nhìn người dưới thân mình, mi tâm nhíu chặt, giọng khàn khàn hỏi cô:
"Sơ Sơ... Lần đầu anh tỏ tình một người, không biết có phải tỏ tình chính là như vậy không? Nhưng anh vẫn muốn hỏi..."
Anh im lặng một lúc, ánh mắt nghiêm túc lên hẳn, bình tĩnh nhìn cô nói:
"'Cố Cẩm Sơ... Em làm người yêu của anh được không?"
Cố Cẩm Sơ vốn không nghĩ anh sẽ đánh nhanh thắng nhanh như thế này, cô còn muốn hành anh thêm một thời gian nhưng mà hôm nay biết anh vì mình mà tăng cường độ công việc lên gấp đôi, có thể nói là bán mạng mà làm việc. Cô xót anh, cô yêu anh, cô muốn quay lại bên cạnh anh.
"Được..." Cố Cẩm Sơ nhỏ giọng nói, khuôn miệng mỉm cười xinh đẹp.
Lục Chính Minh như bắt lấy được ánh sáng của mặt trời ban trưa trong mắt cô, anh cười lớn cúi xuống hôn khắp nơi trên mặt cô như đánh dấu chủ quyền, ôm lấy cô lay qua lay lại, thì thầm bên tai:
"Cố Cẩm Sơ là người yêu của Lục Chính Minh..."
"Sơ Sơ là của Lục Chính Minh... Của Lục Chính Minh..."
"..."
Không biết sao Cố Cẩm Sơ cảm thấy anh bị ngốc thật rồi, còn đâu là Lục Chính Minh mà cô biết trước đây nữa.
Nhưng cô vẫn thích dáng vẻ này chết đi được, dễ bảo, dễ thuần phục.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì con thú đói trên người đã xé lấy áo cô từ lúc nào. "Roẹt" một cái chiếc váy dài qua gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721650/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.