Chương trước
Chương sau
Những uất ức mà Cố Cấm Sơ dồn nén nhiều năm hôm nay như tuôn trào ra hết, những lời mà cô muốn mắng anh, chửi anh cô để trong lòng đã lâu nhưng vì thân phận của mình nên không dám nói ra, hôm nay anh đã cho cô một bậc thang thì cô còn ngại gì mà không bước xuống.

Năm tay nhỏ bé trên vai Lục Chính Minh không gây đau đớn gì cho anh ngược lại trong lòng còn như có một dòng suối mát chảy vào, anh nắm lấy hai bả vai của Cố Cẩm Sơ kéo nhẹ cô ra, để cô ngồi đối diện với mình, nhẹ nhàng hôn trên trán cô, khàn giọng lên tiếng:

"Anh xấu xa, anh đểu cáng, anh khốn nạn,... Anh xin Sơ Sơ tha lỗi cho anh có được không?"

Khéo miệng Lục Chính Minh hơi nhếch lên mang ý cười nhàn nhạt, trong lòng anh tin chắc cô còn tình cảm với anh sẽ tha thứ cho anh nhưng câu trả lời của cô lại khiến anh đờ người.

"Không!" Cố Cẩm Sơ ánh mắt kiên định, bình tĩnh nhìn anh nói.

Thấy Lục Chính Minh nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt không tin được, Cố Cẩm Sơ mỉm cười nói:

"Đâu dễ ăn như vậy... Anh theo đuổi tôi đi... Biết đâu tôi thấy anh vừa mắt sẽ chấp nhận anh."

Cố Cẩm Sơ nói xong câu này, không gian xung quanh hai người cũng lặng thinh đi một lúc, cô vẫn tròn mắt nhìn anh, ánh mắt không chút gì là thỏả hiệp, trái tim của Cố Cẩm Sơ phập phồng, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ không đâu, "Con người cao ngạo như anh sẽ chấp nhập sao?"

Lục Chính Minh không biết làm sao lại cúi đầu nhìn xuống giường, sau đó lại ngưỡng mặt lên cười rạng rỡ với cô, thấp giọng lên tiếng:

"Anh cầu còn không được..."

Không biết vì sao Cố Cẩm Sơ lại cảm thấy dáng vẻ này của Lục Chính Minh lại có chút yêu nghiệt, bất tri bất giác hai gà má cô cũng nóng hổi lên, quay đầu lãng tránh ánh mắt của anh. Lục Chính Minh lại bị dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ của cô hấp dẫn, vòng một tay ôm cả người cô đặt lên đùi mình, vùi mặt vào hõm cổ thon dài tham lam hít lấy hít đế, Cố Cẩm Sơ muốn đầy đầu anh ra cũng bị một cánh tay khóa chặt lại, anh khàn giọng thì thầm bên tai cô:

"Sơ Sơ... Cảm ơn em... Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội nữa."

Đầu của Cố Cẩm Sơ theo bản năng nhích ra xa, kéo dài khoảng cách với Lục Chính Minh, cô nhìn chằm chăm anh mỉm cười, cao giọng nói:



"Đừng tưởng bở... Ai nói tôi sẽ chấp nhận anh đâu... Chỉ là cho anh theo đuổi tôi thôi mà... Ở người kia còn rất nhiều người theo đuổi tôi... Anh xếp hàng lâu như vậy, tôi cũng phải cho anh chút thể diện chứ."

Lục Chính Minh nghe cô nói thì đen mặt, anh khó chịu rầm rì vài tiếng:

"Những tên đó có ai bằng anh chứ..."

Cố Cẩm Sơ cảm thấy tên này đúng là bệnh cao ngạo khó bỏ, nếu không phải cô nhân từ, thì có ai chịu được tính khí dở dở ương ương này của anh, cô không khách khí trả lời anh:

"Ai cũng hơn anh."

"Hơn chỗ nào?" Lục Chính Minh nhíu mày hỏi lại, vòng tay đang ôm cô cũng siết chặt như sợ cô thật sự thấy có người nào hơn mình sẽ đá mình đi mất.

Cố Cẩm Sơ khẽ cười, thấp giọng hỏi anh:

"Thật sự muốn tôi nói ra sao?"

"Ừm..." Anh không chút do dự gật đầu, anh thật sự không nhìn ra tên nào hơn anh, ngay cả tên Dương Chí Viễn kia cũng không, ngoài chuyện lớn tuổi hơn anh thì không có cái gì hơn hết, anh tự nhũ trong lòng là như vậy.

Cố Cẩm Sơ hít một hơi dài, cô lục lại từng tội trạng của anh trong quá khứ, trầm giọng nói ra một lượt:

"Họ sẽ không nửa đêm say xỉn ngoài đường, được tôi tốt bụng mang về, không những không biết ơn còn giở trò lưu manh, cưỡng ép con gái nhà lành... Cưỡng ép xong thì trêu chọc... Trêu chọc không đúng ý mình thì sỉ nhục...

Phải rồi còn nói tôi làm gái nữa... Ư."

Cố Cẩm Sơ chưa nói hết câu thì miệng đã bị Lục Chính Minh dùng tay bịt lại, chỉ là anh cần thời gian để ngẫm nghĩ, cô chỉ mới liệt kê những chuyện xảy ra trong một đêm thôi mà anh đã dính đến bốn tội trạng như vậy, không phải hai năm qua lỗi nhiều hơn cái sớ sao?

Cố Cẩm Sơ tức giận kéo tay Lục Chính Minh ra, quát lớn:



"Này... Không phải anh bảo tôi nói sao?"

Lục Chính Minh đáng thương nhìn Cố Cẩm Sơ:

"Cho anh chút thời gian tiêu hoá được không em? Nhiều tội quá anh không load kịp..."

"Giờ thì xong chưa... Để kể tiếp."

Cố Cẩm Sơ nghiêm giọng nói, nhìn thấy Lục Chính Minh thất thểu gật đầu cô liền cao giọng kể tiếp:

"Anh nói tôi không xứng sinh con cho anh, bắt tôi uống thuốc tránh thai nhưng không chịu dùng bao... Đây là gì?

Là tra nam... Tra Nam Lục Chính Minh."

Cố Cẩm Sơ nhắc lại những chuyện trong quá khứ liền cảm thức lồng ngực căng tức, cô thở hồng hộc gắn giọng nói:

"Anh không tin tôi... Tôi đã nói là tôi không hề bị Cố Nam Chi làm gì cả... Anh vẫn cố chấp như tên điên vậy... Sỉ nhục tôi, ngày nào cũng để tôi đợi ở nhà một mình... Còn hôn gái trong quán bar nữa..."

"Không... Không phải như em nghĩ đâu." Lục Chính Minh nghe thấy cô nói mình hôn gái trong bar liền cảm thấy tội trạng này quá nặng nề, lấp ba lấp bấp muốn lên tiếng thanh minh nhưng bị Cố Cẩm Sơ chặn miệng, "Im lặng...

Lát sẽ có thời gian cho anh biện minh."

Lục Chính Minh chỉ biết ngơ ngác nhìn cô, Cố Cẩm Sơ ngẫm lại một chuyện trong quá khứ, đêm cuối cùng trước khi cô rời đi, những cảm xúc đau đớn, tuyệt vọng ùa về trong tâm trí, Cố Cẩm Sơ nghẹn giọng, thút tha thút thít nói với anh:

"Sau khi mẹ anh đến nhà, bà thấy tôi, bà nói với tôi anh gần kết hôn rồi, tôi mặt dày ở cạnh anh được nữa sau, nên tôi quyết định rời đi... Đêm đó tôi chỉ muốn kết thúc êm đẹp với anh, xem như là ký ức cuối cùng của hai chúng ta... Nhưng mà anh đã làm gì chứ... Hức... Anh phun khói thuốc vô mặt tôi này... Nói tôi là một con đĩ đê tiện mò lên giường anh, rõ ràng là anh đè tôi xuống giường mà... Anh còn tát tôi nữa... Đau lắm đó... Hức... Đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đau...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.