Chương trước
Chương sau
Lời này trực tiếp làm trái tim vừa lâng lâng hạnh phúc của Lục Chính Minh hẫng đi một nhịp, cô nói quá khứ của hai người là sai lầm, anh lại chưa từng nghĩ như vậy, anh còn cho rằng đó là định mệnh của hai người, có chút cảm khái với quyết định của bản thân ngày trước, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng anh, đối với Cố Cẩm Sơ thì nó lại chỉ là sai lầm mà cô muốn quên đi.

Lục Chính Minh trầm mặc nhìn cô, anh nhỏ giọng lên tiếng:

"Sơ Sơ... Nếu có sai cũng là anh sai... Mối quan hệ của chúng ta..."

Lục Chính Minh còn chưa nói hết câu thì ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Cẩm Sơ đã vươn lên che miệng anh lại, cười khổ nhìn anh:

"Chính Minh... Anh không hiểu sao? Chuyện chúng ta làm không khác nào ngoại tình sau lưng Huệ Anh, một người là vị hôn phu, một người là bạn thân... Nhưng chúng ta đã làm gì chứ... Có lẽ bây giờ hai người đã không còn hôn ước nữa... Nhưng khi chúng ta đang triền miên cùng nhau... Hai người quả thật vẫn là mối quan hệ khó có thể để tôi không cảm thấy hổ thẹn với cậu ấy."

Cố Cẩm Sơ nói xong, Lục Chính Minh vẫn nhìn cô chằm chằm im lặng không lên tiếng, đối diện với ánh mắt đó,

Cố Cẩm Sơ thật sự không biết anh đang nghĩ gì, sâu trong trái tim anh có hiểu những gì cô nói hay không, cô thở dài một hơi, nghẹn giọng nói:

"Anh biết không... Thời gian ở bên anh, có những đêm tôi sẽ gặp ác mộng, trong mơ tôi nhìn thấy ánh mắt Huệ Anh chán ghét, coi thường mình khi cô ấy biết được mối quan hệ giữa tôi và anh... Cho đến khi tôi rời khỏi nhà anh, ác mộng ấy đã không còn xuất hiện nữa... Tôi cảm giác như mình đã được giải thoát... Nhưng anh lại xuất hiện một lần nữa trước mắt tôi... Còn bám lấy tôi không buông... Anh làm tôi nhớ lại những ngày tháng đê tiện, bẩn thiểu của mình...

Cố Cẩm Sơ cũng không ý thức được nước mắt đã dàn giụa trên khuôn mặt cô từ lúc nào, giọng nói nghẹn ngào nhưng mang mấy phần kiên định của cô như một ngọn giáo sắc đâm thẳng vào trong tim của Lục Chính Minh, anh trầm mặc nhìn cô, rất lâu sau mới thấp giọng lên tiếng:

"Sơ Sơ... Đừng tự nói bản thân mình như vậy... Nếu không phải vì bà em, anh cũng không may mắn có được em."

Lời nói này của anh làm cho Cố Cẩm Sơ có phần ngờ vực, thứt tha thút thít hỏi lại anh, "Sao anh lại biết?"

Lục Chính Minh vừa lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mi cô vừa nhẹ giọng trả lời:



"Nói chuyện phiếm với Huệ Anh nên vô tình biết được?"

Đôi tay Cố Cẩm Sơ siết chặt lấy tấm chăn dày, không hiểu sao lời này của anh khiến cô cảm thấy giống như hoàn cảnh mình bị anh nhìn thấu tất cả, trần trụi đến đáng thương, tiếng nức nở cũng không còn thoát ra được từ cổ họng, chỉ còn ánh mắt nghi ngờ, gắn giọng hỏi anh:

"Thế nên anh liền thấy có lỗi, liền thấy thương hại tôi sao?"

Lục Chính Minh biết cô đã hiểu lầm mình, anh vội vàng ôm chặt cô vào lòng, nhỏ giọng giải thích:

"Anh thương em... Là thương em đến tận xương tủy... Không phải thương hại mà em nói."

Lời vừa nói ra khiến cơ thể của Cố Cẩm Sơ cứng đờ lại, cô không biết phải trả lời anh như thế nào thì cánh tay anh càng siết chặt cô hơn nữa:

"Sơ Sơ... Ngày hôm đó anh không hề có ý định muốn biến mối quan hệ của chúng ta thành sai lầm như em tưởng... Chỉ trách anh trẻ con đến ngu ngốc, muốn trêu chọc em... Không ngờ em lại đồng ý thật... Anh cảm thấy xấu hổ, cũng thấy tức giận... Rõ ràng người nói thích anh trước là em, nhưng mà em lại không trân trọng tình cảm đó... Anh biết làm sao đây?"

Lục Chính Minh biết khi đó mình không dứt khoác, cứ để mặc cho mối quan hệ của mình và Dương Huệ Anh lửng lờ như dòng nước, lúc ấy anh chỉ muốn dày vò cô, nhiều năm như vậy thật sự đã làm tổn thương Cố Cẩm Sơ đến cùng cực, anh đau lòng, anh cảm thấy có lỗi nhưng lại không biết làm sao để bù đắp cho cô. Lục Chính Minh thở hắt ra một hơi, nhẹ giọng nói tiếp:

"Khi quyết định làm điều đó với em... Anh đã nghĩ sẽ hủy hôn với Huệ Anh... Em ấy không thích anh, là em ấy nói thăng trước mặt anh... Anh cũng không phải người thích cưỡng cầu, nên mới quyết định thử cùng em... Có lẽ em sẽ thấy tức giận vì nghĩ anh coi em là người thay thế cho em ấy... Nhưng mà Sơ Sơ... Anh chưa bao giờ nghĩ vậy, em là em, Huệ Anh là Huệ Anh, hai người không giống nhau, khác nhau nhiều nhất là ở trong lòng anh, có thể không cưỡng cầu Huệ Anh phải ở bên anh... Nhưng em thì không được, dù em ghét anh như thế nào... anh chỉ muốn giấu em cho riêng mình...."

Cố Cẩm Sơ khóc đến tê tâm liệt phế, những gì anh vừa nói như cởi bỏ chiếc nút thắt trong lòng mà cô đã siết chặt nhiều năm nay, anh nói anh thương cô, anh nói năm đó chỉ muốn trêu cô không ngờ sự tình lại đi xa như vậy... Mất mác, tổn thương như được ai đó đổ kẹo mạch nha vào lắp đầy những khoảng trống đã bị thời gian mài mòn trong tim cô, cô vòng tay ôm chặt anh, hai tay nắm chặt thành quyền đấm mạnh vào lưng anh bình bịch, lớn tiếng mắng anh:

"Đồ khốn... Chuyện như vậy có thể đem ra đùa được sao?"

"Làm người ta đã đời rồi... Còn... Còn tỏ vẻ đường hoàng sỉ nhục người ta... Đồ đểu cáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.