Cố Cẩm Sơ vừa nói, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống hai gò má trắng hồng của cô, một bàn tay chạm vào một bên má, một tay nắm chặt đấm mạnh vào lồng ngực anh để giải toả nỗi bực tức trong lòng.
Lục Chính Minh hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt cô, anh ngữa đầu lên cao để cho nước mắt của mình không chảy xuống, nhiều tội quá, không biết chuộc lỗi làm sao, bù đắp làm sao cho cô đây, cảm giác hối hận, tự trách bao trùm tâm trí anh.
Giọng nói Cố Cẩm Sơ vì khóc mà lạc đi, cô lên tiếng nhìn anh:
"Tôi nói hết rồi... Anh muốn bào chữa gì thì bào chữa đi."
Lục Chính Minh lắc đầu, cằm tựa lên đầu cô, khàn giọng nói:
"Không có gì để nói... Đều là do tên xấu xa, tệ hại anh làm ra, chỉ biết cố chấp làm theo ý mình để em phải tổn thương nhiều như vậy..."
Cố Cẩm Sơ không nói gì, đầu tựa vào vai anh, những chuyện cô uất ức khó kiềm lòng hôm nay cũng đã được dịp giải bày hết, cô đã thoã mãn rồi, chuyện đã qua cũng không thể quay lại quá khứ để sửa đổi, được chửi vào mặt anh như vậy cũng khiến cô hài lòng không ít.
Cố Cẩm Sơ nhắm mắt định thần một lúc, trên đỉnh đầu lại phát ra một giọng nói trầm thấp:
"Sơ Sơ... Anh chỉ muốn biện minh một việc thôi..."
"Việc gì?" Cô thắc mắc hỏi.
Lục Chính Minh trầm giọng đáp: "Anh không có hôn ai hết... Chỉ là muốn chọc em ghen nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721645/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.