'Lục Thiếu ~ hóa ra anh vừa đi cùng chị Khương, chẳng trách em nhìn mãi không thấy anh ở đâu."
Tiết Phương nhanh chóng đứng dậy trước mắt Lục Tưởng Hàn, cử chỉ yêu kiều vén tóc ra sau, giọng điệu thập phần ve vãn.
Cô gái này vừa gặp Lục Tưởng Hàn, mọi sự phòng vệ đều biến mất. Cũng không quan tâm vì sao tôi lại đi lâu như vậy.
Tôi đưa mắt nhìn Lục Tưởng Hàn. So với dáng vẻ hưng phấn của Tiết Phương, biểu tình lạnh nhạt trên khuôn mặt hắn lại hoàn toàn không đổi, ánh mắt miễn cưỡng hướng xuống tựa hồ có chút khinh bỉ.
" Lâu rồi không gặp. Có thể nói chuyện riêng không?"
Lục Tưởng Hàn căn bản không muốn dây dưa với cô gái này, trực tiếp vào chủ đề chính.
Tiết Phương hiện tại hoàn toàn không có chút nghi hoặc, đối với lời này lại vui sướng không nói lên lời.
" N...Nói chuyện riêng sao? Đương nhiên là được!"
Trên đời này thật sự có loại người dễ dàng thay đổi thái độ như vậy sao? Hai người bọn họ hình như là mối quan hệ quen biết từ trước.
Rõ ràng biết Lục Tưởng Hàn chỉ là bất đắc dĩ mới tiếp cận cô ta, vì sao bản thân đối với cách cư xử thiếu chừng mực này của Tiết Phương lại khó chịu như vậy?
Lục Thiếu, vậy chúng ta đến khuôn viên nói chuyện nhé?"
Tiết Phương chen vào giữa tôi và Lục Tưởng Hàn, bám lấy cánh tay của hắn rồi nói. Nhìn dáng vẻ bọn họ quay lưng về phía tôi, cứ như vậy quấn quít rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-truong-thanh/3735305/chuong-40.html