Nếu không có dũng khí thì đừng quay lại." Lục Tưởng Hàn bình thản đáp, ánh mắt cùng âm điệu tựa hồ có chút thâm thúy.
Kỳ thực, từ thời điểm xuất phát, chuyện này đã không đơn giản chỉ là một ly rượu nữa.
Còn nhớ khi Tiết Phương hỏi về Lục Tưởng Hàn, tán dương tôi là người có phúc khi được gả cho hắn ta. Sau cùng, cô ấy chỉ đang tạo ra một màn kịch để đánh lạc hướng con mồi là tôi.
Ngay từ đầu, bản thân chính là không nên bước chân đến bàn ăn này...Nếu hiện tại tôi không đủ dũng khí để quay lại, có phải là quá hèn nhát rồi không?
" Anh nói như vậy là đang muốn tôi chọn cách rút lui?"
Bản thân im lặng một lúc rồi ngẩng đầu hỏi lại, nhưng không có nghĩa là sẽ nghe theo ý hắn. Bất quá tôi chưa từng cho rằng người như Lục Tưởng Hàn lại có cách trả lời ủy mị như vậy.
" Nếu cô ngay cả dũng khí cũng không có, cho dù quay lại cũng không thay đổi được gì."
Hắn khoanh tay, lưng dựa vào tường, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ này, ánh mắt cùng biểu tình trước sau như một. Nhất thời khiến bản thân chẳng thể đoán được người đàn ông này rốt cuộc đang toan tính điều gì.
Anh có ý gì?..L...Là ai nói tôi sợ cô ta chứ...
Tôi đảo mắt, không phục đáp lại.
" Nếu hiện tại còn không quay về bữa tiệc, cô ta dĩ nhiên sẽ nhận ra kế hoạch lỏng lẻo của bản thân sớm đã bị nhìn thấu"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-truong-thanh/3733862/chuong-39.html