Biên tập: B3
Dì Trần dẫn Lệnh Mạn lên một căn phòng trên lầu hai.
Bà ấy cầm chìa khoá mở cửa, giới thiệu: “Lệnh tiểu thư, sau này đây chính là phòng ngủ của cô, bà chủ đã dặn tôi đổi toàn bộ chăn ga mới, đồ tắm rửa trong phòng cũng đều là đồ mới, hy vọng cô có thể sớm làm quen.”
Lệnh Mạn mỉm cười gật đầu: “Cám ơn dì, dì Trần.”
Cô đi vào trong phòng xem qua một lượt.
Rõ ràng căn phòng này đã được sắp xếp lại một cách chu đáo để chào đón cô vào ở, chăn và rèm cửa sổ đều được đổi thành màu tím nhạt, đồ trang trí tinh tế mà không mất đi phong cách, bầu không khí rất yên tĩnh thoải mái.
Chỉ cần nhìn qua là biết phòng của một cô gái.
“Lệnh tiểu thư, cô nhìn xem còn thiếu gì nữa không?”
“À, không có.” Lệnh Mạn xoay người lại: “Hôm nay đã làm phiền dì rồi, dì Trần.”
Dì Trần cười cười: “Không sao, vậy tôi xuống lầu trước, có chuyện gì cô cứ gọi tôi.”
“Vâng.”
Sau khi dì Trần đi, Lệnh Mạn chậm rãi thu hồi nụ cười.
Đứng lâu đến như vậy, thực sự là thắt lưng của cô sắp không chịu được nữa.
Việc cô phải làm ngay bây giờ chính là nghỉ ngơi triệt để, nằm dài trên giường thả lỏng toàn thân.
Nhưng mà tất cả lại không được như ý, trong phòng xuất hiện thêm một vị khách không mời chờ cô giải quyết.
Lý Trác Vân vắt chéo chân ngồi trên ghế salon, hai tay vắt ngang trên thành ghế, dáng vẻ như chính anh mới là chủ nhân của căn phòng này.
Anh chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-thich-anh-moi-thoi/145224/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.