Biên tập: B3
Sau bữa sáng, Lệnh Mạn cùng Hạ Vũ Nhu đến bệnh viện thăm bà ngoại.
Người già đều thường thích nghĩ một đằng nói một nẻo, bà nắm chặt lấy tay Lệnh Mạn, thế nhưng ngoài miệng vẫn than phiền: “Lúc còn bé con thích dính lấy bà nhất, đi đường bị ngã nếu không phải bà đến đỡ dậy, người khác đến đỡ con cũng không chịu đứng lên, bây giờ trưởng thành rồi thì mấy đứa đều quên mất bà ngoại, cả năm chẳng thấy mặt được mấy lần.”
Lệnh Mạn vừa gọt táo vừa nói: “Sao có chuyện đó chứ bà ngoại, không phải lần nào đến thành phố A con cũng đều đến thăm bà hay sao.”
Bà ngoại hừ hừ: “Bây giờ các con thì giỏi rồi, hết thi đại học lại bận kiếm tiền, bà ngoại già rồi không dùng được nữa, chỉ có thể ngồi làm cảnh thôi.”
“Không thể nào, bọn con đưa bà vào thành phố chỉ vì muốn bà có cuộc sống tốt hơn thôi mà.”
Bà ngoại dẩu miệng như con nít: “Bà vẫn chỉ muốn ở nông thôn thôi, ở đây chẳng có gì vui, ở quê còn có người tán gẫu đánh bài với bà, buổi tối còn có thể nằm mơ thấy ông ngoại con.”
Lệnh Mạn không khỏi buồn cười, nói: “Được rồi, chờ bà khoẻ lại, thắt lưng của con cũng tốt lên, con sẽ đưa bà cùng về thành phố X, để bà có thể ngày ngày đánh bài cắn hạt dưa với hàng xóm xung quanh, có được không nào?”
Bấy giờ bà ngoại mới vui vẻ ra mặt.
Ra khỏi phòng bệnh, Hạ Vũ Nhu không yên tâm với cái thắt lưng của Lệnh Mạn, nhất định bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-thich-anh-moi-thoi/145225/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.