Biên tập: B3
Sau khi Lý Trác Vân rời khỏi Ô Du, Lệnh Mạn cũng không sống an ổn được thêm mấy ngày.
Không biết Hạ Vũ Nhu nghe được tin cô bị thương từ đâu, lòng như lửa đốt liên tục gọi điện thoại an ủi cô.
Ngoài ra bà còn luôn miệng lải nhải, ban đầu thì bắt Lệnh Mạn đóng cửa khách sạn, dành ra một tháng nghỉ ngơi cho khoẻ, nhất định không được làm việc nặng.
Sau đó lại đổi ý: “Bà ngoại con vẫn chưa khoẻ lại, mẹ phải ở bệnh viện không rời nửa bước suốt cả tuần trời, thực sự không thể nào phân thân được, nếu không thì con đến thành phố A đi? Đến đây mẹ cũng dễ chăm sóc con hơn.”
Lệnh Mạn ngẫm nghĩ hồi lâu, đằng nào thì cô cũng đang có dự định đến thăm bà ngoại, thôi thì nhân cơ hội này cũng được.
Hạ Vũ Nhu thấy cô không nói lời nào lại cứ nghĩ là cô không muốn, bà bèn hết sức dụ dỗ: “Đúng rồi, không phải con bảo đã lâu chưa được ăn canh xương mẹ nấu sao? Con đến đây ở một, hai tháng, ngày nào mẹ cũng sẽ nấu cho con ăn!”
Lệnh Mạn cười cười, nói: “Ở khách sạn vẫn còn một chút việc chưa giải quyết xong, chờ xong xuôi đâu vào đấy con sẽ đến ngay, được không?”
Hạ Vũ Nhu hết sức vui mừng: “Được được!”
Sau khi nói chuyện với Hạ Vũ Nhu, việc đầu tiên Lệnh Mạn làm là gửi một tin nhắn.
“Em phải rời khỏi Ô Du một thời gian.”
Rất lâu sau đối phương mới trả lời.
“Trên danh nghĩa khách sạn đã là của em, sau này chuyện lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-thich-anh-moi-thoi/145223/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.