Biên tập: B3
Hai phút sau, Lý Trác Vân nghe thấy thì chậm rãi đi tới, anh đứng cách Lệnh Mạn một mét, mắt nhìn cô chằm chằm như đang nhìn người ngoài hành tinh.
“Cô đang làm cái gì vậy?” Ánh mắt anh cổ quái.
Lệnh Mạn vịn tường, hết sức chật vật: “Tôi bị trẹo lưng rồi.”
Lý Trác Vân: “…”
Lệnh Mạn thấp giọng cầu khẩn: “Lý Trác Vân, mau tới giúp tôi…”
Hai người cứ trố mắt nhìn nhau một hồi.
Lý Trác Vân khoanh tay đứng nhìn.
Lệnh Mạn thấp thỏm bất an.
Không đoán được tâm tư của anh, Lệnh Mạn vô cùng lo lắng, không biết cái tên Lý Trác Vân này liệu có vô lương tâm thấy chết mà không cứu hay không nữa.
Sự thật đã chứng minh, Lý Trác Vân đã thật sự mặc kệ cô.
Anh không nói câu nào liền xoay người bỏ đi.
Lệnh Mạn có chút nóng máu, không thể tin nổi, không nhịn được tức giận gào lên với bóng lưng của anh: “Cậu cái con người này tại sao lại như vậy hả!”
Lý Trác Vân vẫn đi về phía trước, không hề phản ứng với lời cô nói.
Không ngờ hai phút sau anh quay lại, trong tay múc theo một gáo nước, vẻ mặt không tình nguyện đưa đến trước mặt Lệnh Mạn.
Lệnh Mạn nghi ngờ nhìn anh.
Lý Trác Vân từ trên cao nhìn xuống, lời nói có chút ghét bỏ: “Rửa tay đi đã.”
Lệnh Mạn: …
Chờ Lệnh Mạn dùng gáo nước kia rửa sạch tay, rốt cuộc thì Lý Trác Vân mới chịu giúp cô.
Anh đi đến bên cạnh Lệnh Mạn, xoay người đưa lưng về phía cô, hơi cúi người xuống: “Lên đi.”
Lệnh Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-thich-anh-moi-thoi/145222/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.