TôNhất Minh vừa tuyệt vọng vừa tức giận. Mệt mỏi từ công ty về nhà, anh phát hiệnnhà mình đã có thay đổi lớn. Những đồ chơi nho nhỏ mà bác sĩ rất thích đã biếnmất, ngoài bức tượng gỗ Tô Đông Pha, cái ông già râu dài bụng béo đang nhìn TôNhất Minh với ánh mắt vừa ngây thơ vừa hiểu đời. Căn nhà anh hệt giống như mộtcon yêu quái vừa gỡ bỏ mặt nạ, bỗng lộ ra gương mặt lạnh lùng gian ác. Tuytrước đây anh không hề cảm thấy căn phòng thế này có gìkhông thỏa đáng.
Anhkhông hề biết phải làm gì. Vốn nghĩ bác sĩ chỉ nhất thời tức giận, mấy ngày saubình tĩnh lại trở về ngay thôi. Ai ngờ mâu thuẫn càng lúc càng tăng, bàn taynhỏ nhắn của cô vẽ một đường, như là muốn phân ranh giới hạn rõ ràng với anh.
Banđầu anh còn cứng đầu muốn chiến tranh lạnh, vài hôm rồi mà kẻ địchvẫn không có bất kỳ động thái gì. Bỗng chốc mất đi sự chăm sóc dịu dàng của bácsĩ, lại thêm mấy ngày liền làm việc mệt mỏi, mặt anh hốc hác đi rất nhiều.
Anhchìm trong suy nghĩ miên man. Vậy là tình cảm này đã dần dần phai nhạt như nước chảyhoa trôi? Nghĩ đến đây anh cảm thấy tức giận đến mức không thở được. Thở dài,anh vẫn quyết định xuống nước trước, phát huy huy sở trường lưu manh của mình,kéo bác sĩ trở về trước đã, không thì mìnhsống buồn tẻ và thê thảm lắm.
"VũPhi, sao em lại mang đồ đạc của anh đi thế?" Tô Nhất Minh gọi điện.
"..."Trình Vũ Phi không ngờ anh lại nhỏ nhen đến vậy, hồi lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561888/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.