“Bác sĩTrình, giường số năm đã ngừng thở!”
“Cắmống! Chuẩn bị máy hô hấp…”
“Khôngđược... Độ bão hòa ôxy trong máu không tăng… hút đờm, hút đờm!”
“…Oxyvẫn không tăng… Nhịp tim yếu dần!”
…
TrìnhVũ Phi lê từng bước nặng nề trở về văn phòng, ngồi xuống thẫn thờ. Cô cảm thấymình là người biết tiết chế bản thân, chia tay với Mục Thuần, từ đầu đến cuốicô không hề nói xấu anh một câu nào. Lần đó gọi điện thoại cho bố báo tin vui.Bố cô bị kích động nói với cô về những thói hư tật xấu của doanh nhân làm côcũng cảm thấy có chút cực đoan, khắt khe.
Tô NhấtMinh là người như thế nào, sống với anh thời gian dài như vậy cô cũng coi nhưđã hiểu anh. Người mình yêu bị bố nói không ra gì cô thật sự cũng cảm thấy đauđớn. Cô vốn định giấu Tô Nhất Minh thái độ của bố mẹ mình, cũng muốn nuốt nhữnglời lẽ không hay đó vào bụng, không đế cho nó có dịp làm tổn thương bất kỳ ai,nhưng không ngờ trong lúc nhất thời nóng giận cô đã phun tất cả những lời khónghe đó vào mặt Tô Nhất Minh.
Cũngtại anh quá kiêu ngạo nói rằng có nhiều người muốn giành lấy anh, nói cô là gáiế không ai thèm. Cứ cho là sự thật đi. Con gái đẹp trong thiên hạ nhiều vô kể,phụ nữ hám tiền cũng nhiều. Dạng đàn ông như Tô Nhất Minh, cho dù bố mình xemthường, thì cũng còn rất nhiều người chen chân giành giật. Còn thế tục lại vôcùng tàn nhẫn với phụ nữ, tuổi thanh xuân đã qua, hồng trần vô tình, người phụnữ cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561890/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.