Haingày sau, đàm phán cuối cùng cũng kết thúc, Tô Nhất Minh mời Trình Vũ Phi điăn.
“Đàmphán thắng lợi rồi chứ?” Trình Vũ Phi hỏi.
“Khôngthể nào. Đàm phán ấy mà, đôi bên đều phải nhượng bộ một bước hòng tìm thế cânbằng có lợi nhất cho cả hai.”
“NhấtMinh…phải cẩn thận sức khỏe đấy. Đừng cố sức quá.” Trình Vũ Phi lại giở giọngnhà chuyên môn, đang định giảng một bài sức khỏe thường thức thì nhìn thấy TôNhất Minh cười, “Không cố đâu có được, anh không phải công tử con nhà giàu,cũng chẳng phải kỳ tài trong kinh doanh, chỉ còn cách cố gắng hơn người ta mớimay ra kiếm được tiền. Đàm phán thì chưa được tính là khổ, muốn nói đến khổphải kể đến áp lực tinh thần kìa.”
Nét mệtmỏi thoáng qua trên mặt Tô Nhất Minh, những ngày vất vả gian khổ khi lập nghiệptựa như mới ngày hôm qua. Hồi đó, mỗi khách hàng đều rất quan trọng với anh,trước mặt họ Tô Nhất Minh luôn phải hạ mình. May mà bây giờ những công việc nhưthế này đều do giám đốc marketing đi thay, những khách hàng lớn cần mình đíchthân đi lấy lòng không còn nhiều. Anh trả lương cho anh ta thật cao, bởi vì anhthấy anh ta rất vất vả, vừa phải lấy lòng khách hàng, vừa phải lấy lòng ôngchủ, còn phải tỏ ra happy, rõ ràng vất vả hơn mình ngày trước rất nhiều.
“VũPhi, em ăn mặc đơn giản quá, trên người chẳng đeo đồ trang sức gì cả, em đếncửa hàng xem đi, thích cái gì cứ mua.” Tô Nhất Minh tâm sự bời bời, lấy đũakhoắng tới khoắng lui trong bát nhưng chẳng gắp thứ gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561852/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.