TrìnhVũ Phi phải cố gắng lắm mới che giấu được sự kinh ngạc của mình, trong đầu côlóe lên rất nhanh biểu hiện kì lạ và lời nói kỳ quái của Tô Nhất Minh. Chếtrồi! Món quà không phải là do Tô Nhất Minh tặng.
“Chủnhiệm Chung… chiếc ví đó là anh tặng ư? Cón bó hoa hồng vàng nữa…” Ôm tia hivọng nhỏ nhoi Trình Vũ Phi mở miệng hỏi, trong lòng cầu mong trời xanh có mắt.
Tiếc làông trời sắt đá lại muốn đùa cợt cô, giọng nói của Chung Viễn bỗng ngần ngừ.“Ừ, nghe nói hoa hồng vàng tượng trưng cho sự xin lỗi, lần trước anh thật xinlỗi, vì quá vội nên đã để em thanh toán. Còn chiếc ví, nghe nói nhãn hiệu đórất được các quý cô ưa chuộng… Em không thích sao?”
ChungViễn lặng lẽ lau mồ hôi, anh không biết phụ nữ thích gì, cũng không quan tâm,tuy trong khoa bác sĩ y tá rất nhiều nhưng vị trí của anh ở đó đường đường làmột trưởng khoa nên không thể nói những chuyện riêng tư cá nhân trong bệnhviện. Những điều này đều là do anh hỏi han bà thím nhiều chuyện rút ra kếtluận. Không biết có giúp ích gì được hay không? Anh cười gượng gạo, sợ mình lỗithời, đã qua cái tuổi yêu đương bảy tám năm rồi, đã không còn theo kịp thời đạinữa rồi, nói gì đến quà tặng?
TrìnhVũ Phi hoàn toàn nhụt chí, “Chủ nhiệm Chung, anh… lúc nào cũng ga lăng như vậysao? Tặng quà cũng không xưng danh tính, người nhận được không biết mình đãnhận cái tình của ai.” Cô định lên tiếng trách móc nhưng lại không có gan, chỉkhéo léo phàn nàn.
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561850/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.