Tuy TôNhất Minh trong lòng khoái trí nhưng vẫn giả bộ hấp tấp chạy xuống bếp xem sựtình, “Sao thế bác sĩ Trình? Có chuyện gì vậy?”
Một vậtgì đó bốc khói nghi ngút đập vào mặt anh, bác sĩ Trình trả thù chăng? Trong đầuTô Nhất Minh hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng nhưng lời nói sau đó của bác sĩTrình đã dập tắt những nghi vấn đó.
“Mắtcủa anh phải chườm nóng, nhiệt độ này là vừa rồi. Anh chườm một lúc đi, tôi sẽnấu một bát mì trứng với rau xanh cho anh ăn”
Tô NhấtMinh đưa tay giữ chiếc khăn ướt đang đắp trên mặt mình, từng đợt khí nóng vuốtve vết thương trên mắt anh. Tô Nhất Minh trong lòng cảm thấy ân hận về thái độcủa mình khi nãy, “Ừm…cám ơn cô, phiền cô quá”.
“Anh làbệnh nhân, chăm sóc anh là chuyện nên làm mà.” Giọng nói của Trình Vũ Phi khônghề có chút dịu dàng mà là khẩu khí lạnh lùng thường thấy của các bác sĩ khikhám cho bệnh nhân.
“Hạnh phúcthay được làm bệnh nhận của cô…”
“Hạnhphúc? Bệnh nhân của tôi đa số chỉ còn một nửa sinh mệnh, trên người đầy nhữngống truyền để duy trì sự sống.”
“…” TôNhất Minh cứng họng, bác sĩ Trình chắc chắn là đang nói đùa, nhưng anh dùng mộtcon mắt nhìn thấy sắc mặt của cô chẳng có chút gì là đùa giỡn, chẳng lẽ đây làcảnh giới cao nhất của sự hài hước…Đùa mà như không đùa?
Chiếckhăn trên tay đã nguội, Tô Nhất Minh đưa chiếc khăn vào vòi nước nóng, bác sĩTrình liền giật lấy, “Để tôi làm cho, độc nhãn long phán đoán khoảng cách khôngchuẩn, không chừng bị bỏng nước sôi đấy. Đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/139275/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.