ĐiềmThiêm bất ngờ gọi điện, trong điện thoại cô bé vô cùng phấn khởi nói hôm nay cóhẹn, không về ăn tối. Nói chuyện điện thoại xong, Trình Vũ Phi nhìn chiếc túito chứa đầy đồ ăn trên tay, mất hết khí thế về nhà nấu ăn. Con người thật rađều là động vật thích hư vinh, luôn hy vọng được người khác khen ngợi. Trờisinh Điềm Thiêm ăn thứ gì cũng thấy ngon cộng với sự sùng bái mù quáng nghệthuật nấu ăn của cô chính là động lực khiến Trình Vũ Phi không quảng ngại khónhọc ngày đêm miệt mài nghiên cứu phát minh ra vô số món ngon. Nhưng bây giờ vềnhà, một mình nấu cơm cho mình mình ăn, thật chẳng hứng thú chút nào.
Cô thởdài, nghe tiếng Tô Nhất Minh hỏi: “Cô ăn cơm chưa?”
“Chưa…tôiđang định về nhà nấu cơm đây”.
“Tôicũng chưa ăn, đến nhà tôi nhé, chúng ta cùng nấu cơm ăn”.
Cùngnấu cơm…Trình Vũ Phi kinh ngac ngẩng đầu lên nhìn. Dưới ánh chiều tà, nụ cườicủa Tô Nhất Minh vô cùng thuần khiết, hàm răng trắng bóng và chiếc kinh râm màuđen tương phản nhau, lúm đồng tiền bên má trái thoắt ẩn thoắt hiện giống nhưmột viên ngoc trai, nhỏ nhỏ xinh xinh, rạng ngời mà không chói loá. Trính VũPhi bị mê hoặc bởi nụ cười chân thành ấy, miệng thốt ra tiếng ừ.
Đángtiếc là vừa về đến nhà, thì gã lưu manh cáo già hiện nguyên hình, ngồi phịchxuống ghế sô pha một cách lười nhác, làm ra vẻ mệt mỏi “Bác sĩ Trình, cô cứ tuỳnghi nhé, tôi đói muốn xỉu …da bụng dán vào da lưng rồi…”
Ngóntay Trình Vũ Phi bình thản lướt qua trán Tô Nhất Minh rồi bằng cái giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/139276/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.