🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tân Uyển lúc 14 tuổi rất hay khóc sao? Khoảng thời gian bên cạnh anh dường như Tân Uyển đã cười rất nhiều, rất hiếm thấy cậu khóc. Tống Hành không biết xoay xở như thế nào với Tân Uyển đang khóc, đấu tranh mấy phen xong cảm thấy có vẻ như quay lại đón con chó kia là phương án đơn giản nhất.

Bác sĩ Lý hơi hoảng sợ khi thấy bọn họ quay trở lại, y rất lo Tống Hành nửa đường đổi ý, sau khi biết được bọn họ chỉ đón chó thì vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.

Con chó đó vốn dĩ không có chủ, dựa vào việc ăn chực mà lớn, chỉ có chân phải phía sau hơi cà thọt, đón đi không thành vấn đề.

Sau khi đón chó xong, mắt thường cũng có thể thấy Tân Uyển vui vẻ, nụ cười vẫn treo trên mặt không hạ xuống, cậu ôm Cầu Cầu ra hàng ghế sau, rù rì xì xào nói chuyện, âm thanh rất nhỏ nên khó nghe được gì.

Chú chó vùi vào trong lòng cậu kêu "oẳng oẳng".

Tống Hành vẫn không hề thích con chó này, anh đang hối hận cho sự bốc đồng của mình. Xe chạy đến giao lộ, trong lúc chờ đèn đỏ thì anh chỉnh máy phát nhạc.

Khúc nhạc dạo vừa vang lên thì bỗng nhiên phía sau phát ra tiếng sột soạt, giọng nói của Tân Uyển rất gần: "Cảm ơn anh."

Cậu nhanh chóng ngồi lại chỗ, "Anh vẫn chưa nói cho em biết biết anh là ai đó."

Đồng hồ đếm ngược trên đèn đỏ là tới số 12, đang chậm rãi chuyển động. Tống Hành rũ mắt suy tư một hồi, trong vòng 12 giây nghĩ ra được

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-cu-ben-moi/440041/chuong-6.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.